Polly po-cket

Nếu không là tình yêu

Posted at 27/09/2015

961 Views

Nghe xong, anh ta kiểm tra một lượt từ đầu đến chân tôi, xem kết quả kiểm tra rồi kết luận: “Cô bị bệnh thiếu máu cơ tim bẩm sinh. Do cô rơi vào tình trạng căng thẳng kéo dài, mệt mỏi quá độ hay vận động kịch liệt, dẫn đến nhịp tim thất thường…”

“Bệnh tình của tôi có nghiêm trọng không?” Tôi hơi sốt ruột.

Anh chàng bác sĩ xem kết quả kiểm tra, trả lời: “Không nghiêm trọng.”

Không nghiêm trọng thì tốt, tôi vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh ta nói tiếp: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, nếu cô không tích cực điều trị, bệnh tình của cô có khả năng đe dọa tới tính mạng bất cứ lúc nào.”

“Hả? Thế mà… anh bảo không nghiêm trọng? Vậy bệnh như thế nào mới được coi là nghiêm trọng?”

Anh ta đưa mắt nhìn gương mặt đang khiếp sợ của tôi. “Sáng nay có một bệnh nhân bị suy tim, phải tiến hành ca mổ ghép tim trong vòng ba tháng.”

Ờ, so với người đó, bệnh của tôi đúng là không nghiêm trọng. “Tôi nhất định sẽ tích cực điều trị. Tôi có cần nhập viện không?”

“Không cần, tôi kê đơn thuốc cho cô, cô hãy dùng theo chỉ dẫn, sau hai đến bốn tuần tới bệnh viện khám lại một lần.” Anh chàng bác sĩ vừa cắm cúi viết vào quyển sổ y bạ vừa giảng giải những điều người mắc bệnh tim cần lưu ý.

“Vậy… tôi có thể sinh con không?” Để tránh bị hiểu nhầm, tôi giải thích ngay: “Tôi đã kết hôn, ba tôi muốn sớm được bồng cháu nội… À không, cháu ngoại.”

“Với thể trạng hiện tại của cô, mang thai sẽ có khả năng gây đột tử. Tôi khuyên cô nên dùng thuốc điều trị từ sáu đến tám tháng rồi thực hiện các bài tập rèn luyện sức khỏe phù hợp trong mười hai tháng. Đợi chức năng tim hồi phục bình thường, đến lúc đó cô có con cũng chưa muộn…”

“Vâng.” Tôi nghiêm túc gật đầu.

Anh chàng bác sĩ dừng bút, hỏi tôi: “Ông xã cô có biết bệnh tình của cô không?”

“Tôi không cho anh ấy biết, tôi không muốn anh ấy lo lắng.” Hai mươi năm qua, tôi chưa bao giờ mắc bệnh gì nghiêm trọng, thỉnh thoảng bị cảm sốt, bản thân tôi chẳng thấy lo lắng, vẫn ăn uống bình thường như ba tôi và Cảnh Mạc Vũ không rời xa giường bệnh của tôi một bước, cứ như tôi mắc bệnh hiểm nghèo. Nếu họ biết tôi bị di truyền bệnh tim từ mẹ, có lẽ nửa đời sau của tôi sẽ phải nằm trên giường.

Văn Triết Lỗi ngẫm nghĩ, cuối cùng tôn trọng ý kiến của tôi. “Xem ra tình cảm vợ chồng cô rất tốt. Tôi sẽ kể thêm Nitroglycerin cho cô. Cô hãy uống trước khi sinh hoạt tình dục, nó có thể giúp cô dãn huyết mạch, phòng ngừa cơn đau tim. Có điều, với tình trạng của cô bây giờ, nên giảm bớt chuyện chăn gối thì tốt hơn.”

“…” Giảm bớt? Tôi mới cưới chưa bao lâu…

Là một người vốn ham hiểu biết về vấn đề học thuật, tôi cúi đầu hỏi nhỏ bác sĩ Văn đang ghi chép bệnh án cho tôi: “Cần giảm đến mức nào?”

Anh ta không dừng bút. “Mỗi tuần một lần.”

Tôi giơ ngón tay nhẩm tính số lần của tuần trước, một bàn tay không đủ.

Tôi lặng lẽ tưởng tượng phản ứng của Cảnh Mạc Vũ khi nghe nói đến tần suất mỗi tuần một lần. Sau đó, tôi có một quyết định sáng suốt, mặt dày yêu cầu bác sĩ: “Phiền anh kê nhiều Nitroglycerin cho tôi một chút, theo lượng một năm luôn cũng được.”

Anh chàng bác sĩ nhướng mắt nhìn tôi rồi cúi xuống thêm một số không vào phần Nitroglycerin. “Cô cần phải chú ý, không thể sử dụng quá nhiều.”

“Chú ý gì cơ?” Tôi nhất thời không hiểu ý anh ta.

“Ví dụ như…” Anh chàng bác sĩ hắng giọng. “Chọn tư thế tiết kiệm sức lực, động tác không được quá mạnh. Tốt nhất nên bảo chồng cô rút ngắn thời gian…”

Không đợi anh ta nói hết câu, tôi cầm quyển sổ y bạ và đơn thuốc, chạy một mạch ra khỏi phòng khám.



Chương 17: Bạn thân


Sau khi lấy một túi thuốc lớn rời bệnh viện, tôi lại tới hiệu thuốc mua các loại vitamin và thuốc bổ. Về đến ký túc đã là buổi trưa, trong phòng chỉ có một mình, tôi ngồi trên giường đổi vỏ lọ thuốc. Tâm Tâm Mơ Hồ đẩy cửa vào phòng, đi thẳng về giường mình, nằm bất động, không hề để ý đến tôi.

Nhìn thấy vết tím trên cổ Tâm Tâm, tôi lập tức toét miệng cười, ném lọ thuốc sang một bên rồi sáp đến giường cô. Nếu tôi đoán không nhầm thì đó chính là dấu hôn. “Bạn chuyên gia thân mến, cả đêm qua bạn không về, chắc cùng anh Trịnh nghiên cứu ra chân lý tình yêu rồi chứ?”

Có lẽ vì muốn lấy lại thể diện đàn ông, tối qua anh Trịnh chủ động mời Tâm Tâm Mơ Hồ tới quán bar nói chuyện. Tâm Tâm vui mừng diện bộ váy cô thích nhất đến cuộc hẹn. Trước khi ra cửa, cô còn hạ quyết tâm, hôm nay thà cô say khướt cũng không để anh Trịnh uống say.

Mười một giờ đêm, thấy Tâm Tâm vẫn chưa về, tôi hơi lo lắng nên gọi điện hỏi thăm tình hình. Lúc nhận điện thoại, Tâm Tâm có vẻ không tỉnh táo, nhịp thở gấp gáp. Đoán cô đã uống say như sở nguyện, lại sợ ảnh hưởng đến việc tỏ tình của cô nên tôi vội vàng cúp máy…

Lúc này, Tâm Tâm không nói một lời nào, tôi liếc qua đôi môi sưng đỏ của cô, hồi tưởng lại âm thanh trong điện thoại tối qua, một cảnh tượng nóng bỏng hiện lên trong đầu tôi. Tôi cười, nói: “Xem ra hai người nghiên cứu rất sâu… Tớ không nên hỏi thì hơn, tránh hỏi ra chuyện gì đó…”

“Ngôn Ngôn!” Tâm Tâm mở mắt ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe. “Sau này đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tớ. Tớ bị mù nên mới thích hắn…”

Biệu hiện của Tâm Tâm không có vẻ đùa giỡn. Tôi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có phải anh trai nào đó nhất thời không thể kìm chế, đã gây ra chuyện nghiêm trọng nhân lúc cô uống say?

Tôi đang do dự không biết có nên tiếp tục truy vấn chuyện riêng tư của bạn thì Tâm Tâm đã rút di động, bấm số. Điện thoại kết nối, cô nói: “Mẹ, mấy ngày trước con trai của dì Lưu mang đồ mẹ gửi cho con. Con thấy anh ta cũng không tồi…”

Vì ngồi rất gần nên tôi nghe thấy rõ giọng nói vui vẻ ở đầu máy bên kia: “Vậy sao? Hai ngày nay dì Lưu con đã nhắc với mẹ mấy lần, nói con trai dì ấy muốn hẹn con ăn cơm. Mẹ thấy con chẳng nói gì nên không tiện nhận lời người ta.”

“Con không có ý kiến, mẹ cứ thu xếp đi ạ!”

“Được! Đợi khi nào con về, hai gia đình sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Vâng ạ!” Khóe mắt Tâm Tâm ngân ngấn nước, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường lệ. “Mẹ, con còn chút việc, buổi tối con gọi cho mẹ sau.”

Thấy Tâm Tâm cúp điện thoại, tôi nóng ruột đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, vội vàng túm tay cô, hỏi: “Tâm Tâm, cậu đang làm gì thế? Dù anh ấy không thích cậu, cậu cũng không thể túm đại một người cho xong chuyện. Cậu nhất định phải bình tĩnh.”

Tâm Tâm quay mặt đi chỗ khác nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy từng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt cô. “Tớ biết rõ tớ đang làm gì.”

Di động của cô đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên anh Trịnh. Tôi định giúp cô bắt máy nhưng cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại, gửi một tin nhắn: “Xin lỗi, tôi đang ở cùng người tôi thích, không tiện nhận điện thoại của anh. Anh ấy đã chấp nhận tôi rồi, tôi rất yêu anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Cám ơn anh!”

Không đợi đối phương trả lời tin nhắn, Tâm Tâm rút sim điện thoại, bẻ cong. Sau đó cô ấy tiếp tục bẻ cho đến lúc sim điện thoại biến thành những mảnh vụn. Hành động tuyệt tình không cho bản thân và đối phương bất cứ cơ hội nào không phải là tác phong của Tâm Tâm.

Tôi cũng bất chấp đây là chuyện riêng tư, hỏi thẳng Tâm Tâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì mau nói cho tớ biết đi!”

Tâm Tâm nhìn tôi, giọt lệ từ đôi mắt đầy tuyệt vọng chảy dài qua bờ môi hơi sưng đỏ, xuống vết hôn tim tím trên cổ cô. “Nhân lúc anh ta ngủ, tớ lén kiểm tra điện thoại của anh ta. Tớ chỉ muốn xem, liệu anh ta có lưu lại tất cả tin nhắn của tớ hay không…”

Cô ngẩng đầu, nước mắt càng trào ra. “Ngôn Ngôn, cậu có biết anh ta lưu số điện thoại của tớ bằng cái tên gì không?”

Tôi cố suy đoán, thậm chí nghĩ tới vô số cái tên có thể làm tổn thương đến sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhưng không ngờ tới đáp án Tâm Tâm nói ra: “Bạch Lăng Lăng.”

Bạch Lăng Lăng! Tuy vào sau vài khóa nhưng tôi và Tâm Tâm cũng từng nghe qua tin đồn được lưu truyền rộng rãi ở Đại học T. Có điều, chúng tôi tưởng đó chỉ là mối tình thời niên thiếu của Trịnh Minh Hạo, đã bị năm tháng xóa nhòa từ lâu, giờ chỉ còn là quá khứ đẹp đẽ. Chúng tôi đều không ngờ, một tin nhắn xa lạ gửi vào số máy Tâm Tâm mới đăng ký ba năm trước không phải đánh dấu một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Trò chuyện, tâm sự qua điện thoại suốt ba năm như những người bạn thâm giao, cũng không có nghĩa hai trái tim xích lại gần nhau, mà chỉ là một người đàn ông luẩn quẩn không thể thoát khỏi mối tình xưa cũ.

Trầm mặc một lúc lâu tôi mới mở miệng: “Tâm Tâm, dù anh ta đáng ghét đến mức nào, cậu cũng không nên tùy tiện tìm một người đàn ông để trả thù anh ta.”

“Trả thù ư?” Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ đâu có ý định trả thù anh ta. Tớ chỉ muốn cho anh ta biết… tớ và anh ta đường ai nấy đi, không cần hối hận và chịu bất cứ trách nhiệm gì.”

Tôi cũng từng yêu nên hiểu tâm ý của cô. Đối diện với người đàn ông chúng tôi yêu tha thiết, dù trong lòng đầy những vết thương, chúng tôi cũng muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng là để lại con đường lùi cho đối phương.

Hết chuyện để nói, tôi hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa? Tớ đi mua đồ ăn cho cậu nhé?”

Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một lát.”

Có vẻ Tâm Tâm rất mệt mỏi, cô ngủ đến tận sáng hôm sau mới dậy. Sau khi thức giấc, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đăng ký một số điện thoại mới, gọi điện cho từng người bạn, vui vẻ bàn về lý tưởng cuộc đời, không đả động gì đến chủ đề tình yêu. Tôi thật sự không chịu nổi, kéo Tâm Tâm tới nhà hàng ăn cơm, cô gọi rất nhiều món, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với tôi.

Tôi hỏi cô: “Cậu thật sự định qua lại với một người đàn ông không quen biết?”

Cô mỉm cười, đáp: “Tớ quen anh ta ba năm trời, cũng có khác gì không quen biết đâu?”

“Nhưng cậu đâu có thích anh ta.”

Tâm Tâm vẫn cười. “Anh ta cũng chưa thích tớ. Chỉ là xem mắt thôi, hợp thì hẹn hò, không hợp thì thôi.”

Tôi thở dài, không nói thêm lời nào.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lá vàng bay. Tâm Tâm ngoảnh mặt ngắm nhìn phong cảnh. Trên gương mặt cô, tôi không bao giờ còn nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ năm thứ nhất đã đọc hết các tiểu thuyết ngôn tình, luôn tuyên bố hiểu rõ tình yêu và tự xưng là chuyên gia tình yêu. Cô gái nhỏ không để ý đến vật chất và ngoại hình của người đàn ông, chỉ mong tìm được một người đàn ông yêu cô thật lòng, sống bên nhau trọn đời. Cô gái nhỏ hơi mơ hồ, hơi ngây thơ, hơi cố chấp nhưng cũng rất quật cường, có nụ cười đặc biệt ngọt ngào, ngọt đến tận trái tim…

Cô nói: “Tớ đã từng thích, từng dũng cảm, từng tranh thủ… Tớ không hề hối hận… mặc dù người đàn ông đó không đáng để tớ yêu.”

Cô nói: “Tớ phát hiện trên mạng có một câu nói rất đúng: “Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho người phụ nữ là để đàn ông yêu phụ nữ. Thượng Đế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho người phụ nữ là để phụ nữ có thể yêu đàn ông…”

Cô vẫn cười.

Tôi không cho cô biết, nụ cười của cô vô cùng xót xa, khiến người đối diện muốn khóc...