Nếu chỉ là thoáng qua
Posted at 27/09/2015
571 Views
Mặc dù khi còn ở trường đại học, hai người cũng chẳng phải quá thân thiết, nhưng có thêm một người bạn vẫn đỡ buồn hơn là thui thủi một mình.
Đây là lần thứ hai cô gặp anh. Lúc đầu cô cũng không mấy chú ý, chui luôn vào xe ngồi với Sính Đình. Khi xe dừng trước một biệt thự ở ngoại ô phía Đông mới phát hiện, chiếc Mercedes màu bạc của anh ở ngay phía sau. Vô tình liếc nhìn biển số A8, biển số của Bắc Kinh, đột nhiên khiến cô có cảm giác xa lạ khó hiểu đối với anh.
Hôm đó anh ăn mặc rất chỉnh tề, com lê thẳng nếp nhưng không nhìn cô lấy một lần. Tử Mặc cũng không đến chào anh. Trước nay, trong giao tiếp cô vốn ít khi chủ động, huống hồ biết rõ thân phận mình, việc gì phải dây dưa với loại người đó.
Tử Mặc dần quen với đám bạn của Sính Đình, một là do Sính Đình thường xuyên gọi điện rủ cô đi ăn cùng, cũng khó từ chối, hai là, ở thành phố này, mặc dù cũng đã quen, nhưng lại chỉ có một mình nên cũng thấy cô đơn, tính ra chỉ có Sính Đình là bạn cũ biết rõ về cô.
Biết bao lần làm thêm buổi tối, đứng bên bức tường kính nhìn ra xa, một biển đèn lấp lánh như sao sa, nhưng mình vẫn đi về lẻ bóng, cô cũng không khỏi chạnh lòng! Cầm trên tay chiếc cốc uống trà mua hồi mới vào công ty, chiếc cốc nền trắng có những vạch vàng rất trang nhã, giống chiếc cốc hồi nhỏ bố mẹ mua cho để đánh răng, bên trên có hình hai chú bướm màu sắc rực rỡ, vươn cánh như sắp bay. Hồi đó, cô thích chiếc cốc đến nỗi mỗi buổi sáng ngủ dậy, việc đầu tiên là chạy đi lấy cốc đánh răng. Về sau, chiếc cốc bị vỡ, không còn con bướm kia nữa, nhưng hình ảnh con bướm và màu cánh của nó vẫn đọng lại trong tâm trí cô.
Thực ra, khi đi cùng với đám bạn của Sính Đình cũng chỉ có mấy trò tiêu khiển như ăn uống, hát hò, chơi mạt chược... Người đông thường dễ vui đùa. Mọi người đều thoải mái, có chuyện buồn cười là tất cả cười thả phanh. Hôm đó anh uống hơi nhiều, cả bọn chia thành hai nhóm chơi mạt chược, không hiểu sao, anh lại chỉ vào Tử Mặc, khiến ánh mắt cả nhóm đổ dồn vào cô: “Để cô ấy thay tôi, nếu thua tính vào tôi, nếu thắng tính cho cô ấy.” Tử Mặc biết chơi mạt chược, có điều cảm thấy không tiện. Sính Đình thấy cô lúng túng, liền đẩy cô vào chỗ, cười nói: “Có Giang công tử hậu thuẫn, chơi đi, việc gì phải sợ?”
Gọi là biết, thực ra cô chơi không giỏi, chỉ là Tết hằng năm về nhà, thấy các cô bác hàng xóm rủ nhau chơi, cũng ra góp vui vậy thôi.
Mới chơi được một lát cô đã thua mấy ván, có người ngoái lại, nói: “Giang thiếu, hôm nay hình như tâm trạng cậu rất tốt, thấy chiến hữu nghèo nên chi tiền ủng hộ đây!” Anh cũng không bắt lời, chỉ nheo nheo mắt. Thực ra trình độ của họ ngang ngửa nhau, cô lớ ngớ chẳng biết đầu đuôi thế nào, thua liền mấy ván.
Lúc đang định ra một quân trắng, chợt một giọng nói uể oải vang lên bên cạnh: “Đừng ra quân đó!” Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, buồn buồn. Vừa ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn mình cười: “Ra quân này!” Đến lúc tàn cuộc, tính số điểm, cô còn được mấy vạn tệ, lúc đó mới biết số tiền họ chơi không phải nhỏ, tuyệt nhiên không phải chỉ đánh cho vui.
Thấy vậy ba người kia kêu ầm lên là bị lừa, tuy cay cú nhưng vẫn cười than thở: “Đã tưởng phen này vớ to, cuối cùng lại thành ra thua đậm. Thì ra lúc đầu gã tung hỏa mù khiến bọn này mờ mắt, sau đó mới ra tuyệt chiêu. Chúng ta bị xỏ mũi mà không biết!” Giang thiếu chỉ cười hồn nhiên, vơ tiền ấn vào tay cô. Tử Mặc nhất quyết không nhận, số tiền đó bằng mấy tháng lương của cô. Cuối cùng Sính Đình đi đến nói thầm vào tai cô: “Đừng buồn cười thế, cứ cầm đi.”
Tử Mặc sinh ra ở thành phố nhỏ Chiết Bắc của vùng Giang Nam phong cảnh hữu tình, với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều đẹp như tranh. Nơi đây xưa nay là vựa lúa, vựa cá hiếm có của cả nước, nhưng để có tiền nuôi con ăn học, mẹ cô cũng phải ăn tiêu tằn tiện. Sau khi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, hằng ngày Tử Mặc cần mẫn đi làm thêm kiếm tiền. Nỗi cơ cực đó, đám bạn của Sính Đình, những cậu ấm cô chiêu khi vừa sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng làm sao có thể hiểu được?
Hôm sau, cô xin Sính Đình số điện thoại của Giang thiếu, hết giờ làm liền gọi cho anh. Giang thiếu ngớ ra, mãi mới hiểu: “À, là cô!” Giọng anh dửng dưng như đang nghe dự báo thời tiết.
“Chờ chút, anh có rỗi không?”
Phía đầu dây bên kia hơi ồn, cô nói thẳng rằng số tiền đó với anh thực ra cũng không phải quá lớn, nhưng đối với cô đây là con số không nhỏ, hằng ngày để trong túi xách cũng không yên tâm, ngộ nhỡ bị kẻ trộm lấy mất, chẳng phải cô bị đền oan sao...
Đứng đợi ở cổng công ty được một lát thì nhìn thấy chiếc xe màu bạc của anh. Đột nhiên phát hiện, đầu óc mình đúng là có vấn đề, hẹn gặp người ta vào đúng lúc tan tầm thế này, lại ngay trước cổng công ty, khác nào đi dạo với gấu trúc trên phố. Chỉ mong không bị đồng nghiệp nhìn thấy, vừa chui vào xe cô vội giục anh: “Đi thôi!” Lần này, Giang thiếu mặc áo sơ mi trắng muốt, thấy cô có vẻ vội vã, anh không hiểu chuyện gì nhưng cũng vội vàng vào số xe phóng đi.
Trong xe, hai người chẳng ai nói gì, cô và anh vốn không quen biết nhau. Tử Mặc cúi đầu, mở túi xách lấy chiếc phong bì đưa cho anh.
Giang thiếu chỉ liếc qua, hỏi: “Cái gì vậy?”, thực ra anh đã biết cái gì trong đó.
Cô đỏ mặt, thầm nghĩ, thôi được, đành chịu mang tiếng tiểu nhân vậy: “Tiền của anh!”
Không đáp lại lời cô, anh lặng lẽ xoay vô lăng, rẽ sang đường khác.
Xe dừng lại trước một nhà hàng, hai người vừa bước vào cửa, một người có vẻ là chủ nhà hàng đi ra đón: “Giang thiếu, đã lâu không thấy đến, vẫn chỗ cũ chứ?”
Nhìn qua bức tường kính, từ độ cao tầng năm mươi mấy nhìn xuống, đương nhiên rõ ràng hơn nhiều so với phòng làm việc ở tầng mười mấy của công ty cô, biển đèn sáng rực, cả thành phố như không ngủ. Bộ đồ ăn màu trắng ngà, có những hoa văn hình con bướm sinh động như thật, mép có đường viền màu vàng cực kỳ sang trọng. Cô chỉ cảm thấy một sự quen thuộc đến khó hiểu, ngón tay không ngừng lần trên con bướm đó. Thực ra chúng quá khác nhau, những đồ gia dụng ở thành phố nhỏ của cô thường rất rẻ, huống hồ là chiếc cốc của mười mấy năm trước. Nhưng trong ký ức của cô, nó vẫn là đẹp nhất.
Từ sau hôm trả lại tiền cho Giang thiếu, dù Sính Đình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại hẹn đi ăn, Tử Mặc đều từ chối, cô thực sự không muốn quá gần gũi với nhóm người đó, vì dù sao cô và họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Sính Đình nói có vẻ bực bội: “Lúc nào cũng bận, làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ? Dù bận cũng nên thư giãn một chút, thưởng thức hương vị cuộc sống. Mình biết, ở đây cậu chỉ có một mình, nếu mình không gọi, chắc cậu lại ngồi lỳ ở nhà.”
Mặc dù Sính Đình mời rất nhiệt tình nhưng Tử Mặc đủ nhạy cảm để biết, người đời luôn coi trọng môn đăng hộ đối. Đó là truyền thống mấy nghìn năm tổ tiên truyền lại, nếu không là chân lý thì đã bị chôn vùi từ lâu, cô biết mình và họ tuyệt đối không cùng đẳng cấp.
Vì vậy, càng ngày cô càng né tránh họ, hơn nữa công việc cũng rất bận, chuyên phụ trách mảng nhập khẩu của công ty, công việc luôn ngập đầu. Tối đó lại phải làm thêm, tâm trạng vốn đã không tốt, vừa mới bắt tay vào việc thì Sính Đình gọi điện: “Tử Mặc... cậu phải đến cứu mình. Mình say rồi...” Sau đó, với giọng hơi líu lưỡi của người say, Sính Đình nói một địa chỉ, chỗ đó cô biết bởi từng đến vài lần.
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một bàn toàn người say khướt. Nhìn thấy cô, Sính Đình lảo đảo bước đến: “Cậu đến rồi à? Lại đây giúp mình đối phó với họ.” Người đẹp thì trong mọi tình huống vẫn đẹp, ngay cả khi say. Với vẻ lảo đảo, ánh mắt mê loạn của người say, trông Sính Đình càng quyến rũ. Sính Đình kéo cô ngồi, vừa ngẩng đầu thì thấy Giang thiếu ngón tay thanh tú kẹp điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt sâu hút như hồ nước mùa thu đang chăm chú nhìn cô.
Tửu lượng của Tử Mặc thật ra không tốt, nhưng đối với con gái phương Nam cũng có thể coi là tạm được. Hồi nhỏ, mỗi lần bố uống rượu thường bế cô đặt lên đùi, cô lấy đũa gõ mâm bát ầm ĩ. Mỗi lần nhắc tới chuyện này mẹ thường nói, từ nhỏ cô đã rất quấn bố, dù là con gái nhưng được bố cưng chiều như báu vật, trong khi thời đó, tư tưởng phong kiến còn rất nặng nề, nhưng bố lại luôn cưng chiều cô công chúa bé nhỏ, không hề có ý nghĩ phân biệt gái trai. Về sau, khi đi làm, có lúc phải đi tiếp khách với sếp, cô luôn tự chủ, khi thấy sắp say là kiên quyết không uống thêm một giọt rượu nào nữa.
Không biết có phải do lần đánh bài mấy hôm trước, đến cuối cùng mọi người đều “biết điều” để hai người lại với nhau. Giang thiếu chưa bao giờ thấy cô uống nhiều như vậy, mọi khi có ai mời chỉ cười cười lảng tránh, hoặc miễn cưỡng nhấp vài giọt. Hôm nay cô lại uống rất nhiều, đôi mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng lại lóng lánh thứ ánh sáng đặc biệt, bước đi chệnh choạng như muốn ngã.
Trời đã sang thu, thời tiết mát mẻ, gió lùa qua cửa sổ xe làm rối tung mái tóc của cô. Cô và anh trước giờ hầu như không nói chuyện, anh không nói, cô càng không biết nói gì. Thực ra nếu anh nói, cô cũng sẽ đối phó vài câu, nhưng chắc chắn cô không bao giờ chủ động bắt chuyện.
Nửa dìu nửa bế đưa cô vào nhà. Phòng khách nhỏ xíu, phòng bếp cũng nhỏ, tất cả cộng lại không bằng phòng ngủ của anh. Nhưng có hề chi, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đủ lục phủ ngũ tạng.
Anh vào bếp lấy cốc nước cho cô, lúc này mới phát hiện hình như cô đặc biệt thích bươm bướm. Hầu như mọi đồ dùng, từ cốc chén, bát đĩa trong nhà đều có hình con bướm. Quay lại phòng khách, thấy cô vẫn đang mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Không uống thuốc, không uống thuốc, chỉ uống nước thôi. Mặc Mặc khát nước!” Thì ra cô đang mơ được trở về Giang Nam, vùng đất thơ mộng đẹp như tranh. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ốm, bố mẹ thay nhau trực bên giường, dỗ dành cô uống thuốc. Lần đầu tiên nghe cô nũng nịu như vậy, lòng anh khẽ run, cảm giác thật kỳ lạ. Xưa nay thiên hạ đều khen người Giang Nam có giọng nói ngọt như mía lùi, nhưng anh lại chỉ nghe thấy Tử Mặc nói giọng Bắc Kinh chuẩn.
Anh đỡ cô dựa vào người mình, cảm thấy cơ thể đó mềm như bông, rồi nhẹ nhàng kề cốc nước vào miệng cô. Tử Mặc uống ừng ực một hơi hết sạch, hình như vẫn chưa thấy đã, lưỡi thèm thuồng liếm bờ môi bóng đỏ. Máu trong người anh như sục sôi, xông thẳng lên đầu làm anh choáng váng, nhưng cô vẫn không hay biết, hồn nhiên trở mình trong tay anh, muốn tìm tư thế thoải mái nhất. Vậy là hai cánh môi mềm đó từ từ lướt qua cổ anh...
Trong phút chốc, anh bỗng cảm thấy như trời long đất lở, không thể nào kìm được, anh cúi xuống ép môi mình vào đôi môi đó...
Tử Mặc biết anh đi từ lúc nào, nửa đêm về sáng cô đã bắt đầu tỉnh. Con người là thế, khi say thì hồ đồ, mượn rượu có thể làm tất cả, đến khi tỉnh lại trở nên nhút nhát. Cô đành giả bộ ngủ, không dám cử động, khi trời sáng anh mới ra về...