XtGem Forum catalog

Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)

Posted at 25/09/2015

552 Views



“Tôi tưởng cậu còn muốn ngắm hoàng hôn.” – Ân không buồn tỏ ra là đang cố giải thích, lạnh lùng rút tay mình ra.

“Chúng ta đi thôi.”

Cả hai lặng lẽ đi ra cổng trường. Người đi trước, kẻ theo sau, nhìn chẳng có vẻ gì là chuẩn bị đi cùng nhau.

Phía bên ngoài cổng trường, xe của Hy đã đợi sẵn bên đường.

Nhanh nhẹn chạy đến mở cửa cho Ân nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh nhạt đi kèm câu nói “tôi có tay mà”, Hy cười khổ nhìn cô đi vòng qua xe và tự mở cánh cửa phía bên kia cho mình.

Chiếc xe từ từ lăn bánh khi hai con người ngồi băng ghế sau đã sẵn sàng.

Ở phía sau, một chiếc taxi đã đợi sẵn từ từ chuyển bánh chạy theo. Kẻ đáng sợ đã ngồi trong xe từ trưa đến giờ để đợi đến lúc hiện kế hoạch. Dù mệt mỏi nhưng nụ cười thâm hiểm vẫn không ngần ngại mà nở ra.

Hai chiếc xe từ từ tiến vào đường lớn, đi cùng hướng với nhau như một sự tình cờ. Ánh hoàng hôn in lên mui xe làm nó sáng lên màu buồn bã.

Ngồi bên trong chiếc xe đi trước, hai con người không ai nói với ai câu nào. Thỉnh thoảng Hy quay sang nhìn Ân nhưng chẳng dò xét được gì khi cô đã dựa hẳn đầu về phía sau và khép hờ mi mắt.

“Sao cậu không hỏi tôi chúng ta sẽ đi đâu?” – Không thể chịu nổi sự im lặng, Hy lên tiếng.

“Đằng nào chút nữa chẳng biết.” – Không mở mắt ra, đôi môi mỏng khẽ mấp máy câu trả lời.

“Chắc không phải vì tin tưởng tôi nên mới có thể thoải mái vậy chứ?” – Cố tình ám chỉ sự bình tĩnh đến khác thường của Ân, Hy nhìn cô mong đợi một nét thay đổi trên gương mặt.

“Thế cậu mong tôi đề phòng cậu à?” – Vẫn không mở mắt ra, Ân hỏi xoáy lại Hy.

Cười khổ, Hy nén tiếng thở dài. Cậu bắt đầu cảm thấy bất lực trước Ân. Cô quá khôn khéo trong từng câu nói và cũng không để bản thân sơ hở qua nét mặt. Không cách nào có thể nắm bắt cô đang nghĩ gì. Đôi khi đã nghe cô nói nhưng cậu vẫn không dám chắc chắn rằng cô đang nói điều cô nghĩ.

Chiếc xe lại tiếp tục chuyển động trong im lặng, thỉnh thoảng tiếng còi xe bên ngoài lọt vào trong xe nhưng cũng chỉ là âm thanh nho nhỏ.

Ở phía sau, chiếc taxi cẩn thận đi cách mục tiêu một khoảng an toàn. Xem ra kĩ năng theo dõi của kẻ trong xe khá tốt.

Thấy đèn sau xe Hy đỏ lên, xi nhan nháy bên phải, kẻ đáng sợ yêu cầu dừng xe để đảm bảo không bị phát hiện. Kiên nhẫn dõi mắt về phía chiếc xe phía trước, ánh nhìn không che giấu sự tính toán.

Không phải đợi lâu để thấy Hy xuống xe và Ân cũng xuất hiện nơi cửa, kẻ đáng sợ lại một lần nữa mỉm cười âm hiểm. Trong nụ cười giờ đây còn ánh lên chút tự mãn và đắc thắng. Khẽ siết nhẹ máy ảnh trong tay, đôi mắt vẫn dán về hành động của hai người phía trước.

Hoàn toàn không hề hay biết mình bị theo dõi, Hy nhanh chóng mở cốp xe và lấy ra một cây đàn guita được để trong bọc cẩn thận. Trong khi đó, Ân đang mải nhìn về con đường dành cho người đi bộ ở bên kia đường.

“Đi thôi.” – Kìm nén sự hồi hộp đang lớn dần trong lòng, Hy đá mắt về phía con đường Ân đang nhìn.

Không nói gì, Ân lạnh lùng đi trước để Hy theo sau.

Lại thêm một lần nữa trong vô số lần, Hy nhìn Ân từ phía sau. Luôn luôn là cái cảm giác không cách nào nắm bắt. Rõ ràng cô đang ở ngay trước cậu nhưng không cách nào chạm tay vào.

Ánh hoàng hôn hôm nay tiếp tay thêm trong việc làm bóng lưng nhỏ của Ân trở nên mờ ảo hơn trong mắt Hy.

Không quan tâm người con trai phía sau mình đang nghĩ gì, đôi chân Ân vẫn đều đều tiến về phía trước. Một cái ngoái đầu hay bước chân chậm lại cũng không có. Chỉ đến khi đứng trước cây cột đèn hai năm trước cô từng dựa thì sự chuyển động mới thôi tiếp tục.

Nhìn hành động của Ân, Hy biết rằng cô đã đoán ra cậu định làm gì. Không có ý tạo bất ngờ nhưng khi bị đoán đúng suy nghĩ thế này, sự hụt hẫng vẫn không thể không đến.

“Con nhỏ không hiểu chuyện này! Cậu không thể giả bộ như không biết được à? Một chút cảm giác tích cực cũng không cho người ta.”

Nén tiếng thở dài, Hy ngồi vào đúng vị trí của mình hai năm trước. Lúc này có lẽ trông cậu đã không còn lãng tử và nghệ sỹ bằng hồi đó nhưng cậu tin tưởng vào giọng ca và tài nghệ của mình.

Sự hợp tác nho nhỏ xuất hiện từ phía Ân khi cô đứng dựa lưng vào cột đèn. Dáng đứng vẫn như xưa, có chăng sự thay đổi chỉ là cô đã cao lên.

Bầu không khí bí ẩn xung quanh cô vẫn không chút giảm bớt. Trái lại, trong ánh nắng tím hiu hắt này, nó càng tăng thêm và pha chút tâm sự.

Nhìn Ân lần nữa và bắt đầu hồi tưởng lại ngày đầu gặp cô, Hy bắt đầu bài hát của mình.

Có thể cậu đã thất bại trong việc đi vào trái tim Ân. Nhưng cậu chưa bao giờ thất bại khi mở ra trong đầu cô một làng quê thanh bình. Bằng chứng rõ nhất là nét mặt cô thả lỏng ra nhiều.

Không phạm phải sai lầm của hai năm trước khi chỉ chăm chú hát đến nỗi không biết Ân rời đi khi nào, lần nay Hy nhìn cô một cách chăm chú như sợ chớp mắt thì mọi thứ sẽ tan đi như ảo giác.

Trong ánh sáng đang nhạt dần và trở nên buồn bã hơn, tiếng guita trầm mặc cứ thế vang lên rồi bám vào gió mà bật ra không trung. Sự trầm lặng như một trái bóng lớn dần, bao phủ Hy rồi lan đến cây cột đèn nơi Ân đang đứng. Không dừng lại ở đó, nó tiếp túc lớn lên bao trùm cả con đường. Những du khách balô đi ngang cũng lặng người lắng nghe.

Cả con đường chìm vào cổ tích. Quá hoàn hảo khi một bài nhạc nhẹ nhàng được tấu lên bằng guita trong một buổi chiều hoàng hôn thật đẹp và buồn.

Thời gian dừng bước, không gian nín thở, tất cả cùng tan chảy theo giai điệu.

Một cái gạch trong vô vàn giấu chấm, một phút thư giãn trong vô vàn ngày tháng mệt mỏi. Không cần ai hướng dẫn, con người vẫn luôn ý thức được rằng cần chân trọng những phút giây như thế này vì họ hiểu nó thật sự quý giá.

Vàng được quý không phải vì nó đắt mà là vì nó hiếm.


Chương 21: Người nhà

Chiếc ô tô đen bóng với nội thất sang trọng chầm chậm chạy trên con đường đã chập choạng tối. Ngồi trong xe, Thiện vừa nhìn hai bên đường vừa huýt sáo. Trông cậu có vẻ rất vui, chốc chốc lại cúi nhìn gì đó trong điện thoại rồi mỉm cười.

Người tài xế không ít lần liếc nhìn cậu chủ của mình qua kính chiếu hậu. Đã lâu ông không thấy cậu vui như vậy. Từ sau khi cô tiểu thư họ Lã không đến, ông thường xuyên phải đến các quán bar đưa cậu về trong tình trạng say khướt. Gần đây tâm tình cậu có vẻ khá hơn, nhìn cậu thế này ông cũng thấy an lòng.

Không chỉ là tài xế, ông còn là người chăm sóc cậu từ khi cậu còn nhỏ. Hơn ai hết, ông vô cùng xót xa mỗi khi nhìn cậu trầm lặng một mình ở đâu đó, dáng ngồi tuy phong độ nhưng vẫn lẩn khuất sự cô đơn.

Giờ thì sự cô đơn ấy cứ từng ngày một nhạt dần, cũng không còn nghe cậu thở dài như trước. Vui thì rất vui, có điều hiện tại ông thật sự muốn biết khi nào thì cái trạng thái đi vòng vòng này chấm dứt. Nãy giờ họ đã chạy ba vòng thành phố mà Thiện vẫn còn muốn đi tiếp.

“Chú à, dừng ở đây giùm cháu!” – Bất ngờ lên tiếng, Thiện làm người tài xế giật mình.

Xe từ từ tấp vào lề đường, cửa xe bật mở ngay lập tức. Thiện nhanh nhẹn đi ra, xăm xăm tiến vào tiệm chụp hình bên đường.

“Chú ở trong xe đợi cháu một chút!” – Thiện vừa đi vừa ngoái lại nói với tài xế.

Từ trong tiệm chụp hình đi ra, một cô gái vừa đi vừa nhìn những tấm hình trong phong bì màu vàng, miệng cười đắc thắng.

“Ui da!” – Hệ quả của hai kẻ đi ngược hướng trên cùng một đường thẳng mà đều không nhìn đường là một cú va chạm.

“Xin lỗi!” – Cả hai cùng đồng thanh nói.

Nghe giọng nói quen, cả hai cùng không hẹn mà ngước lên nhìn nhau.

“Anh Thiện?” – Cô gái ngạc nhiên nhưng ngay sau đó vội giấu cái phong bì ra sau lưng.

“Đan?” – Thiện cũng không hề bình thản.

Ngại ngùng nhìn nhau, cuối cùng Thiện là người dứt áo đi trước. Cậu đi vụt qua Đan, bước chân có chút do dự nhưng không hề có ý dừng lại.

“Anh Thiện!” – Quay phắt lại nhìn theo lưng Thiện, Đan gọi khẽ.

Thiện dừng lại nhưng không quay lại nhìn.

“Anh… yêu chị em à?” – Sự mỉa mai được che đậy bằng vẻ rụt rè, Đan hỏi.

“Ừ.” – Trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, sự hả hê tìm đến trong Thiện. Cậu không biết bản thân cảm thấy thế này vì câu trả lời của mình hay vì câu trả lời của mình có thể làm đối phương hối hận.

“Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vẫn yêu chứ...