Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
Posted at 27/09/2015
377 Views
.
Thiên Ngọc cũng dần lịm đi trong vòng tay Khang Duy. Nó mạnh mẽ hơn Nhật Linh nhiều, nó có thể trụ được đến khi tìm được chỗ dựa chắc chắn mới yên tâm dựa mình vào. Tìm cho mình giây phút nghỉ ngơi sau những nỗi sợ hãi mệt mỏi. Khang Duy vẫn ngồi yên lặng bên Thiên Ngọc như vậy, không dám cứ động mạnh vì sợ nó sẽ bừng tỉnh. Khẽ vuốt mái tóc Thiên Ngọc đang rối bù, trong lòng Khang Duy có chút dễ chịu. Lúc ấy, người đầu tiên nó nghĩ đến là anh, có lẽ là đang đợi anh đến cứu. Cảm giác được che chở, bảo vệ cho một người, được ngươi đó mong ngóng, trông đợi, có lẽ chính là cảm giác lúc này của Khang Duy.
Hoàng Quân vẫn đứng yên bất động, nước mắt lăn dài. Khi một người con trai rơi nước mắt vì một cô gái, đó là vì anh ấy đã yêu cô ấy quá nhiều, và đó là một tình yêu xứng đáng. Hoàng Quân như vậy, có lẽ đã là người yêu Thiên Ngọc nhất, nhưng tình cảm ấy có lẽ cậu đã trao nhầm cho một người con gái. Thiên Ngọc không là của Hoàng Quân, mãi mãi là như thế. Vì không phải nên dù có cố gắng thế nào vẫn không thể có được. Điều hiển nhiên ấy có lẽ bây giờ Hoàng Quân mới hiểu, bây giờ mới biết mình nên làm gì để tốt cho cả ba người. Cậu quay người trở lại, ít nhất Thiên Ngọc không sao, nên trở về khách sạn thôi, chị Huyền có lẽ đang đợi.
Hương Ly đứng sau Hoàng Quân từ rất lâu. Nước mắt cũng tràn vào bờ môi mặn chát. Liệu đến bây giờ, Hoàng Quân có còn muốn níu kéo một tình cảm không thuộc về mình nữa không? Liệu có còn cố giữ cô ấy bên cạnh mình nữa không? Tim Hương Ly thắt lại, đau nhói. Hoàng Quân đang đứng trước mặt Hương Ly, đôi mắt ngân ngấn nước:
- Chúng ta thật ra rất giống nhau. Đều yêu đối phương bằng cả trái tim, nhưng đối phương lại yêu người khác nhiều hơn như thế.
Hoàng Quân bỏ đi, cũng không quay lại nhìn Hương Ly một lần. Hoàng Quân sợ phải nhìn vào đôi mắt chân thành ấy. Đã làm cô ấy tổn thương vì mình như vậy, đâu đủ tư cách làm cô ấy hạnh phúc. Có lẽ Hương Ly nói đúng, không ai yêu Hoàng Quân như Hương Ly hết, chưa một ai làm được điều đó cả.
_oOo_
Tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở khách sạn, Thiên Ngọc cũng không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc vẫn còn đau nhức, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Khang Duy khẽ đẩy cửa bước vào, trên tay là một tô cháo nóng hổi, thơm mùi thịt băm. Có lẽ hôm nay đến lượt Khang Duy chăm sóc cho Thiên Ngọc. Thật ra cũng không có gì gọi là nguy hiểm, nhưng cần phải nghỉ ngơi vì đã ảnh hưởng đôi chút đến tinh thần. Khang Duy đút từng miếng cháo vào miệng nó, nhẹ nhàng như chăm sóc trẻ con mẫu giáo. Nhìn mặt mày Khang Duy căng thẳng quá mức, nó không khỏi bật cười:
- Sao anh lại căng thẳng như vậy?
- Chưa chăm sóc người ốm bao giờ.
-Em khỏe mà.
- Bác sĩ nói vẫn cần phải nghỉ ngơi.
- Cứ làm quá lên thôi đó mà. Em thật sự không sao. Mà... - Thiên Ngọc nhìn quanh phòng như tìm kiếm gì đó. - Gấu đâu?
- Bên phòng anh. Hải Đăng lo nên để con bé bên đó tiện chăm sóc.
- À. Tình cảm khăng khít quá rồi nhỉ?
- Ừ. - Khang Duy đáp, giọng hơi chùng xuống. - Mà em mệt như vậy, chiều về được chứ?
- Được. Em khỏe như voi rồi.
Thiên Ngọc cười, nhìn mặt Khang Duy lo lắng y như đứa trẻ con đang lo cho mẹ nó vậy. Nhưng mà nó đâu phải mẹ của anh mà phải biểu lộ thái độ như vậy chứ? Nó cốc đầu anh một cái rồi cười lớn:
- Còn đánh được cả anh nữa đấy. Đừng coi thường em.
Không khí vui vẻ lại thêm lần nữa bị Khang Duy phá hỏng, anh chỉ gật đầu không nói gì. Hôm nay anh rất lạ, khi nói chuyện cũng không nhìn vào mắt nó nữa. Giọng lại cứ buồn buồn kì lạ. Nó kéo anh lại gần, đẩy đầu anh cao lên một chút, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào mắt mình:
- Hôm nay anh bị làm sao thế?
- Không... không sao.
Anh khẽ gạt tay nó xuống, ánh mắt vẫn cố lảng tránh nó. Nhưng có lẽ nó không đơn giản như anh nghĩ, nó cười nham hiểm, kéo anh lại thật gần khiến anh ngồi phịch xuống giường. Nó kéo hai tai anh, đẩy khuôn mặt anh đối diện với mặt mình, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cười te tởn:
- Rốt cuộc anh bị làm sao nào???
Khang Duy thở dài, anh không muốn nhìn thấy Thiên Ngọc cười như vậy, không muốn nhìn thấy nó trong bộ dạng này. Đêm qua nó sốt cao, trán rịn mồ hôi. Bờ môi run lên từng hồi khiến anh lo lắng kinh khủng. Cả người nó run lên, không biết là đang nóng hay đang lạnh. Bác sĩ nói nếu nó bị sốt, đừng đắp quá nhiều chăn, nóng sẽ làm nó sốt cao hơn. Mặc dù là vậy nhưng không hiểu sao cả người nó lạnh ngắt, bàn tay lạnh như băng khiến anh vô cùng hoảng sợ. Cả người nó lại cứ run lên từng đợt, cũng chả hiểu bị làm sao, vậy là anh ôm chặt lấy nó, hi vọng để nó bớt run đi một chút. Hơi ấm của anh truyền sang nó khiến nó ấm dần lên, người cũng bớt run. Nhưng đó không phải điều đáng nói. Sự thật là Khang Duy đã ôm Thiên Ngọc rất chặt, tim không khỏi đập loạn lên. Lúc ôm nó trong lòng, bờ môi run rẩy, hơi thở yếu ớt cứ cuốn lấy tâm trí anh, khiến anh không thể nào rời ra. Chờ cho đến khi nó bớt run, anh mới buông nó ra mà bỏ ra ngoài. Tim cứ đập nhanh kinh khủng, nếu cứ thế này vài lần, có khi Khang Duy sẽ bị trụy tim mất. Từ lúc ấy đến giờ, lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt nó, lảng tránh đôi môi nó. Nếu cứ tiếp xúc gần như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
- Nói! Nhanh!
Thiên Ngọc vẫn giữ chặt Khang Duy, mặt nhăn lại nham hiểm, ra lệnh anh mau chóng nói ra cái lí do quái quỷ mà anh đang cố tình tránh khỏi.
- Em cứ muốn biết à? - Khang Duy thở dài.
- Tất nhiên. - Thiên Ngọc hào hứng.
- Đừng có mà trách anh.
Khang Duy lên tiếng cảnh báo rồi ghé sát mặt vào mặt Thiên Ngọc, hơi lưỡng lự một chút rồi đặt lên môi nó một nụ hôn. Chỉ là môi chạm môi, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến nó thoáng giật mình.
Nó đứng hình mất mấy giây mới nhận thức được việc Khang Duy đang làm, vội vã đẩy anh ra khỏi, lùi về phía sau. Khang Duy nhìn nó, giọng đầy vẻ tội lỗi:
- Đã bảo em trước rồi mà...
Nó choáng toàn tập, mặt đỏ bừng. Khang Duy cũng lúng túng không kém, nói nhanh mấy câu rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài:
- Em nghỉ đi cho khỏe nhá. Anh ra ngoài...
Chương 20: Em có phải là định mệnh?
Hải Đăng kéo rèm cửa sổ thật mạnh, Nhật Linh nhăn mặt kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ. Anh thở dài thườn thượt, gõ gõ tay xuống mặt bàn:
- Rốt cuộc em có dậy không?
- Không. - Nhật Linh nũng nịu.
- Vậy hả?
Hải Đăng thức cả đêm, lo Nhật Linh mệt hay gì gì đó, ai dè cô không những không bị làm sao mà lại còn ngủ ngon lành như vậy, tờ mờ sáng khát nước mà mò dậy. Đã không tự thân vận động mà còn diễn vở “em mệt” ra bắt vạ Hải Đăng khiến anh mệt mỏi từ sáng sớm nay. Đến lúc phát hiện ra sự thật “nghiệt ngã”, cô lại cười khoái trá tiếp tục lăn ra ngủ, gọi không được. Vậy nên mới có cái đoạn sau đây.
- Hôm qua nghe nói Heo sốt ghê lắm. Cứ gọi em hoài thôi. Chắc cũng lo cho em đấy.
- HẢ?
Nhật Linh giật mình bật dậy như cái lò xo, mặt nghệt ra trông hài hài:
- Vậy thì em phải sang với Heo ngay....