Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
Posted at 27/09/2015
406 Views
- Đây là...
- Là Nhật Linh. - Thiên Ngọc cười tươi. - Bạn thân tớ.
Nhật Linh vươn người đứng thẳng dậy, nở nụ cười mệt mỏi chào Hương Ly.
- Cậu chắc là bạn cùng lớp của Thiên Ngọc?
- Ừm. - Hương Ly mỉm cười thân thiện. - Tớ là Hương Ly.
- Chào cậu. - Nhật Linh gật đầu. - Tớ nghe kể nhiều về cậu. Cậu thật là tuyệt. - Cô nở một nụ cười thoải mái rồi chớp chớp mắt. - Hai cậu ở lại chơi với Thiên Ngọc nhé, tớ về trước vậy. Heo nghỉ ngơi nhé.
Chưa để Thiên Ngọc kịp nói gì, Nhật Linh đã đi nhanh ra ngoài. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Cô cũng từng nghe Thiên Ngọc kể về Hương Ly, đó là một cô gái tốt, một người bạn tốt. Nhật Linh không phải đứa ích kỉ, nhưng khi thấy có cô bạn tốt hơn bên cạnh Thiên Ngọc, cô thật sự rất buồn. Cô không phải quá hoàn hảo để trở thành người bạn tốt nhất, có thể giúp Thiên Ngọc tất cả mọi việc, bây giờ hai đứa cũng chẳng học cùng lớp. Thiên Ngọc có bạn mới, thân thiết hơn cũng chẳng có gì lạ. Nhật Linh nghĩ đoạn lại thở dài, hàng mi sụp xuống, cô thật sự rất buồn ngủ.
_oOo_
- Cảm ơn cậu đã đến! - Thiên Ngọc mỉm cười với Hương Ly, đôi mắt ánh lên cái nhìn thân thiện. - Hôm nay không đi học sao?
- Được nghỉ mà. - Hương Ly cười tươi. - Hôm nay chúng ta đâu học môn gì đâu. Mà bạn cậu, Nhật Linh thật tuyệt. Chưa ai làm phục vụ đội bóng mà sướng như cậu ấy đâu nhé.
- Hả? - Thiên Ngọc hơi ngạc nhiên. - Sao lại thế?
- Thì có mấy chị hồi xưa làm thấy bảo bị đàn áp ghê lắm. Nhưng cậu Nhật Linh này chỉ ngồi ở ghế dự bị giữ đồ. - Hương Ly nhún vai. - Tha hồ ngồi chơi game và đọc truyện.
- Đó đâu phải việc của cậu ấy chứ?
- Tớ không rõ. - Hương Ly có vẻ không quan tâm. - Mà Nhật Linh học gì nhỉ?
- Cậu ấy học Luật Kinh tế.
- Vậy thì bây giờ đi học thì vẫn kịp đấy. Tớ sẽ nói anh Khang Duy xin cho cậu ấy vào muộn một chút. - Hương Ly thở phào.
- Chắc cậu ấy sẽ nghỉ, cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi.
- Nghe nói hôm nay lớp Luật Kinh tế có bài khảo sát gì đó, không đi học chẳng phải chết chắc rồi sao?
Mặt Thiên Ngọc xám lại lo lắng, vội vã rút điện thoại gọi cho Nhật Linh. Tiếng tút dài không có lời đáp. Nó lặng đi, giờ Nhật Linh rốt cuộc đang ở đâu, cô ấy đang làm gì cơ chứ?
- Thôi tớ về luôn nhé, cậu nên nghỉ ngơi đi. - Tiếng Hương Ly vang lên át đi suy nghĩ của Thiên Ngọc.
- Ờ. Cảm ơn cậu đã đến.
- Tạm biệt. - Hương Ly khẽ mỉm cười.
- Cậu cũng về luôn đi Quân. - Thiên Ngọc nhỏ nhẹ lên tiếng. - Tớ đi ngủ đã.
- Cậu... không sao chứ? - Hoàng Quân nhìn Thiên Ngọc ái ngại.
- Ừ, về đi.
Thiên Ngọc thấy bản thân mình thật tệ. Nó nằm ở đây khiến Nhật Linh mấy ngày liền phải đi khổ sai thay nó. Tay chân mặt mũi cũng xước xát hết cả. Không biết con quỷ Khang Duy đó có hành hạ gì Nhật Linh không? Lại còn cả anh chàng đẹp trai lạnh lùng tên Hải Đăng nữa chứ, Nhật Linh có vẻ bị dị ứng với anh ta. Ngày nào cũng nhìn thấy anh ta, chắc bạn mình trụy tim mất.
_oOo_
Hoàng Quân cũng bước ra khỏi cửa, theo sau Hương Ly. Ánh mắt cậu đanh lại, hướng về phía Hương Ly, giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng đầy uy quyền, đáng sợ:
- Sao lại nói chuyện đó với Thiên Ngọc chứ? Cậu ấy đang rất mệt. Nói ra sẽ làm cậu ấy càng thêm lo.
- Vậy cậu ấy không lo cho bạn thân sao? - Hương Ly đáp, ánh mắt nhìn xa lạ, khó đoán. - Cậu ấy cần phải biết nếu hôm nay Nhật Linh không có mặt, cậu ấy sẽ bị đánh trượt.
- Đó chỉ là môn Thể dục.
- Thì sao chứ? Thì không cần phải qua à?
Hoàng Quân im lặng, đúng là anh cũng hơi ái ngại về phía Nhật Linh. Cô ấy đã thức trắng hai đêm chăm lo cho Thiên Ngọc. Hôm nay dù có đi học được cũng chưa chắc đã đủ sức qua được môn Thể dục hắc ám này.
Chương 7: Gia sư
Thiên Ngọc được ra viện, việc đầu tiên mà nó nghĩ đến là sẽ đi làm cùng Nhật Linh, xin lỗi chị chủ quán gà rán. Tiếp đó sẽ tìm cách chơi xấu tên Khang Duy chết tiệt đó. Hắn đã khiến nó vào bệnh viện, để Nhật Linh khốn khổ mấy ngày, tâm trạng không tốt mà trượt mất môn Thể dục.
Thật ra nó thừa biết dù chuyện này có xảy ra hay không thì Nhật Linh vẫn không thể qua môn Thể dục. Nhưng mà kệ, cứ lôi chuyện đó vào cho tội cái tên khốn nạn kia càng nặng, càng có lý do trả thù. Nó lại cười hớn hở, cũng chưa nghĩ ra sẽ phải đối phó với tên đó thế nào. Đang vẩn vơ suy nghĩ thì tiếng một thằng nhóc vang lên, ồn ã cả tiệm:
- Con muốn vào chơi với chị Gấu mập... Chị Nhật Linhhhhhh.
- A! Khang Luân à?
Nhật Linh nhìn về phía tiếng gọi mừng ra mặt, xoay người mỉm cười với vị khách đang ngồi đối diện, ghi chép mấy món họ gọi rồi quay người đi vào.
Cô đẩy vai Thiên Ngọc một cái, cười tươi tắn:
- Thằng bé này là thằng nhóc tớ kể cho cậu hôm qua.
- À. - Thiên Ngọc cười nham hiểm. - Vậy để tớ ra “tiếp” nó.
Đi thẳng về chỗ thằng bé, Thiên Ngọc bưng đĩa gà rán to đùng ra cho vị khách nọ rồi cũng tiến lại gần.
- Chị là ai??? - Khang Luân nhìn Thiên Ngọc vẻ ngây thơ. - Chị Gấu mập mạp đâu rồi???
Óa.... Nó gọi Gấu nhà mình là “Chị Gấu mập mạp”. Hự, nghe vừa thân thiết vừa đau lòng. Thiên Ngọc cũng lường trước được khả năng của kẻ địch, cúi xuống ôn tồn:
- À, chị là bạn chị Nhật Linh, tên chị là Thiên Ngọc, có thể gọi chị là Heo.
- À. - Thằng nhóc có vẻ hiểu, gật gật đầu. - Em thích Heo.
- Ơ...