Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
483 Views
.. Đầu óc Vi chợt quay cuồng, mọi thứ trở nên mơ hồ...
Ầm...
Vi ngã xuống sàn...
*****
- Em xin lỗi... xin lỗi... - Nó lắc đầu cất tiếng trong cơn mê sảng...
- Em chẳng có lỗi gì cả ngốc ạ, ngoan, ngủ đi...
Vuốt mấy lọn tóc trên khuôn mặt xanh xao của nó. Minh Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay Vi lên, áp vào má mình, bàn tay nó ấm áp lan hơi ấm sang làn da lạnh toát của anh... Phải chăng những lo sợ trước đây của anh là đúng, ánh mắt đau khổ tột cùng của Vi lúc đó cứ ám ảnh tâm trí anh, lẽ nào... lẽ nào... thật sự Vi vẫn còn tình cảm với Bảo Anh... Nếu như thế thật thì anh biết phải làm gì...? Sự tham lam trong anh liệu có trỗi dậy và phá vỡ tất cả hay không? Đôi mắt anh nhắm chặt lại, hàng mi rung lên mạnh mẽ y như những mối bận tâm đang xáo trộn, rối tung... Và dấu hỏi cuối cùng: Kẻ nào đã bắn Vi...?
- Anh không sao chứ? Anh Bảo Anh thế nào rồi ạ? Sao em lại nằm ở đây? - Nó ngồi dậy, hỏi một tràng...
Hạ bàn tay nó xuống, anh cười nhẹ:
- Không sao, chỉ là vết thương chưa lành nên cần phải lưu ý hơn thôi. Còn em bị ngất nên được đưa vào đây...
- Anh Bảo Anh, em phải sang thăm anh ấy.
Bước xuống giường, Vi lảo đảo...
- Em bị thiếu máu, nên nghỉ ngơi. Bảo Anh đã qua cơn nguy kịch, cậu ấy đang hôn mê vì thế giờ em có đi cũng không thể gặp đâu.
Bế bổng nó lên giường, có vẻ như vết thương vẫn làm anh đau, đôi lông mày anh hơi nhíu lại...
- Nhưng... anh không về phòng ngủ sao...?
Vi bắt đầu thắc mắc, nó bất an vì sức khỏe của anh...
- Đây là phòng của anh... - Anh bình thản trả lời nó.
- ...
- Vì phòng VIP hết rồi, chỉ còn phòng này và phòng Bảo Anh đang dùng, em không định dọn qua đó chứ? - Như sợ nó thắc mắc, anh giải thích ngọn ngành luôn.
- Sao em không thấy giường của anh? - Vi nhìn quanh, hai mắt mở to...
- Em đang nằm trên đó đấy thôi...
- Dạ..? - Cứ như là nghe nhầm, nó nhìn anh đầy nghi hoặc...
- Em không thấy đây là giường đôi sao? Căn phòng VIP này dù rộng cũng không thể bỏ một chiếc nữa vào đâu... Nhắc mới nhớ, anh cũng phải đi ngủ,nhỉ? - Ngân dài từ cuối một cách quá đáng, anh nở một nụ cười khiến nó lạnh sống lưng, nổi da gà rồi bước lên giường...
- Hic... Thôi, anh cứ ngủ, em nhường giường cho anh....