Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
Posted at 25/09/2015
531 Views
. cộc….
-Vào đi!
-Chào giám đốc, em là đối tác mới của anh! Từ nay chắc có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy!
Sam bước vào, trên tay cầm theo bản hợp đồng, gương mặt cười tươi rạng rỡ. Phong thoáng chốc sững sờ, cậu lại nhớ đến Nhi. Tự lắc đầu để xua đi mọi thứ, nhận lấy bản hợp đồng từ Sam, lật lật vài trang để xem sơ qua. Nhìn là cậu biết rằng bản hợp đồng này đã thông qua tổng giám đốc- tức là ba cậu rồi, lấy con dấu đóng vào bản hợp đồng, rồi để nó qua một bên
-Xong rồi!
Sam chậm rãi cầm bản hợp đồng lên xem rồi nhỏ khẽ cười
-Vậy là từ nay chúng ta đã trờ thành đối tác rồi nhé! Em có thể mời đối tác của mình một bữa trưa không nhỉ?
-Được thôi!
Lời nói chợt thốt ra, Phong bất giác đồng ý, cậu cũng không biết tại sao nữa! Có thể do gương mặt kia làm cho cậu không thể từ chối chăng? Hay vì cậu đã từng yêu người con gái này
* * *
Xuống nhà hàng đối diện công ty, Phong ngồi im để cho Sam gọi món
-Cho em 2 phần cơm hải sản nhé!
Sam chỉ gọi 2 phần, nếu là nó, Bảo Nhi sẽ gọi cả đống với gương mặt cười tươi như chọc tức người khác. Kí ức lại dồn về trong hắn
-Anh có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?
Phong vẫn không nói, cậu chỉ nhìn xung quanh nhà hàng. Qua đến Mĩ nhưng cậu vẫn bị đám con gái đeo bám. Đến lúc mặc bộ ves lịch lãm trông cậu ra dáng một quí ông thì hút luôn những người phụ nữ khác.
Mặc cho Sam cứ luyên thuyên và cố gắng lôi kéo ánh mắt của cậu về hướng mình và nhỏ đã thành công
-Lúc ở Việt Nam, chắc có nhiều chuyện xảy ra với anh lắm nhỉ! Vì vốn dĩ lúc đầu anh không có ý định sang Mĩ mà, điều gì đã khiến anh trở về đây chăng? Chẳng phải anh Duy đã nói anh vẫn luôn chờ em sao?
-Duy đã nói gì?
-Cũng chẳng có gì nhiều, em chỉ vừa gặp anh ấy mới đây thôi, lúc biết em thì anh ấy nói rằng khi trước anh cứ mong được gặp lại em! Hì, lúc gặp anh em không nghĩ là anh lại nhớ em đến vậy! Anh làm em hơi bất ngờ đấy!
Chị phục vụ mang thức ăn ra và cúi đầu như phong cách của nhà hàng
-Chúc quý khách ngon miệng!
Sam không nói nữa, nhỏ chăm chú vào phần ăn của mình. Phong cũng chậm rãi dùng món, thỉnh thoảng lại nhìn Sam, cậu đang kiếm tìm hình bóng của Nhi ở Sam. Chợt thấy nhỏ hất mấy sợi rong biển qua một bên…
-Sao em không ăn?
-Em bị dị ứng, anh không nhớ sao?
Phong chợt nhớ ra, phải rồi Sam bị dị ứng với rong biển, Nhi cũng bị dị ứng với rong biển. Lúc trước nhìn Nhi thì lại nhớ đến Sam, bây giờ nhìn Sam thì lại nhớ đến Nhi. Mọi thứ cứ muốn rối tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi.
-Anh mệt sao?
-Không có gì! Tôi no rồi!
Nói rồi Phong đứng lên và bỏ đi, để lại Sam một nỗi buồn dâng trào “Phong à! Hãy quên Bảo Nhi đi! Bảo Nhi đã là quá khứ rồi!”
* * *
-Mày gọi tao đến đây có chuyện gì vậy?
Duy bước đến ngồi đối diện với Phong. Bây giờ Duy cũng đã trở thành cậu chủ của tập đoàn nhà mình rồi, Long cũng vậy cả hai đều đang định cư ở Mĩ, tuy vậy nhưng Mi, Lam vẫn ở Việt Nam vì họ chưa họ được giao phó công ty ở đó.
Tay lật lật tập hồ sơ mà thư kí vừa đưa, Phong khẽ nhíu mày nhìn Duy tỏ vẻ khó chịu
-Mày đã gặp Sam?
-Ừ! Một sự thật trờ trêu nhỉ, Sam mang khuôn mặt của Nhi và cũng là người trước kia mày yêu……. Mới đầu tao cũng bất ngờ lắm, nhưng tao nghĩ kĩ rồi, mày hãy quên Nhi đi, Nhi đã không còn nữa. Nếu mày cứ ấp ủ như vậy mãi thì cũng chẳng được gì đâu. Hãy thử yêu Sam!
Phong im lặng, mọi người đều đang muốn cậu thay đổi, làm sao có thể như vậy được. Làm sao Phong có thể quên đi Nhi để yêu một người con gái khác mà cuối cùng vẫn mang hình bóng của Nhi thôi. Nếu như vậy thì chẳng phải là cậu sẽ làm đau luôn cả Sam sao? Không! Sam là người con gái tốt! Phong không thể làm tổn thương thêm Sam được nữa!
-Dạo này công ty của mày sao rồi?- Phong lãng sang một vấn đề khác
-Vẫn tốt! Chắc có lẽ tao sẽ về Việt Nam một chuyến!!
-Làm gì?
-Tao nhớ Lam!
Lại một khoảng lặng nữa, Duy vẫn còn Lam để nhớ, vẫn có thể gặp nếu muốn, trong khi đó Phong nhớ Nhi, nhưng chỉ có thể là nỗi nhớ mà thôi, mãi mãi không thể gặp lại Nhi được. Duy hiểu điều đó, cậu lãng sang vấn đề khác
-Mày đã ăn trưa chưa?
-Rồi…. cùng với Sam!
-Vậy thôi, tao có việc phải đi trước đây!
Duy bước ra khỏi và đóng cửa. Phong không còn tâm trí làm việc nữa, cậu quyết định đi dạo để thư giản. Để tìm một khoảng lặng và nhớ đến người con gái đó!
Bước đi chậm rãi, không khí ở Mĩ khác với Việt Nam, ở đây đang là mùa hè nhưng vẫn lạnh. Tìm một nơi để có thể dừng chân thư giãn, Phong chọn quán mang tên Relax… một nơi để thư giãn
Chợt! Nhìn qua cửa kính, Phong nhận ra một dáng người quen thuộc. Là Sam, Sam đang ngồi cùng Quân và cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không vào, cậu đứng nhìn Sam, Sam cười, nu cười hồn nhiên đầy sức sống như bản sao của Nhi. Phong cảm thấy nhớ Nhi da diết, liệu cậu có nên ích kỷ lấy Sam làm hình bóng của Nhi chăng?
Chap 96
Sam bước ra cùng Quân, chợt thấy Phong nhỏ khựng lại vài giây rồi lại nở nụ cười. Tiến tới chỗ Phong, nhỏ bắt đầu giới thiệu
-Chào anh, anh cũng thích đến đây à! Chắc anh cũng biết Quân rồi nhĩ, Duy đã giới thiệu Quân cho em!
Phong không nói gì, cậu chỉ khẽ liếc nhìn Quân, có chút cảm giác khó chịu nhưng Phong không biết tại sao hay Phong cảm thấy Quân lại muốn cướp đi Sam từ cậu.
Mệt mỏi, Phong đến đây để tìm một nơi thư giãn nhưng cuối cùng cậu lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Quay đầu bước đi, cậu không muốn dính vào Quân hay phải gặp ngươi con gái đó nữa.
Sam vội chạy theo, nhỏ vừa bước vừa quay lại vẫy tay tạm biệt Quân. Sam cứ tò tò theo sau, lại cố tìm cách bắt chuyện với Phong
-Anh đi đâu vậy?
-………..
-Anh về nhà hả?
-………..
-Em đi cùng anh có được không?
-………...
-…. Này! Anh đang khinh tôi đấy hả……
Khó chịu vì bị Phong lơ đi một cách quá đáng, Sam quát lên tức tối. Phong chợt khựng lại vài giây, trái tim hơi thắt lại, cậu quay qua nhìn Sam. Mặt nhỏ chợt biến sắc quay đi, lí nhí trong miệng
-Em xin lỗi…
Phong vẫn nhìn nhỏ… “Anh đang khinh tôi đấy hả!”… Bảo Nhi từng nói với hắn câu này, kí ức ngày hôm đó lại trở về.
Thấy Phong đứng im nhìn chằm chằm vào mình, Sam ngơ ngác, nhỏ huơ tay gọi
-Này…Em xin lỗi…. Anh làm sao vậy? Này
Phong chợt giật mình, cậu lại bước đi về phía trước. Phong phải rủ bỏ hình ảnh của Sam ra khỏi đầu mình, cậu không muốn vì nhớ Nhi mà tìm đến Sam
Sam vẫn không bỏ cuộc, nhỏ vẫn chạy theo Phong và tiếp tục luyên thuyên.
Đi đến chỗ để xe, Phong mở cửa rồi quay qua nhìn Sam ra lệnh
-Cô hãy về đi!
Sam giả vờ không nghe thấy, nhỏ thản nhiên mở cửa và ngồi vào trong thắt dây an toàn. Lôi luôn chiếc máy nghe nhạc ra đeo vào
-Này, làm gì vậy? Tôi đã nói là cô về đi mà! Này!
Sam lẩm bẩm theo bài hát mà nhỏ chẳng thèm để ý gì đến lời nói của Phong. Đứng nhìn cái vẻ cứng đầu của Sam vài giây rồi Phong ngồi luôn vào vô lăng và lên ga.
-Nhà cô ở đâu?
Đưa tay tháo tai nghe xuống, nhỏ quay qua nhìn Phong hớn hở
-Nhà em ấy à? Ở số 5 Fen Ditton (San nói đại á nha, hông biết đúng hem)
-Chịu lên tiếng rồi à?
Nhỏ cười hì hì rồi lại nói không ngừng. Phong khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt 2 năm qua
* * *
Phong dừng xe trước ngôi biệt thự lớn. Đây là nhà Sam, nó lớn khoảng ngôi biệt thự của cậu ở Việt Nam. Nhưng nó không lạnh lẽo như nhà của hắn, đứng bên ngoài có thể thấy bóng nhiều người tới lui bên trong
-Tới rồi, vào nhà đi!
-Hay anh vào nhà em chơi một chút đi!
-Tôi không thích!
-Vào nhà chơi một chút thôi! Đi mà…..
Sam cố gắng lôi kéo Phong, nhỏ cứ lè nhè bên tai nhưng Phong vẫn không xoay chuyển. Nhỏ mở cửa, chạy ra chắn ngay đầu xe của Phong, miệng thách thức
-Anh không chịu vào thì đừng hòng ra khỏi đây!!
Phong mặc kệ, cậu đưa tay vặn chiếc chìa khóa và khởi động máy. Sam vẫn cứng đầu, nhỏ bặm môi, nhìn Phong với vẻ thách thức. Phong giữ nguyên cần gạt, cậu muốn xem xem Sam gan lì cỡ nào.
Chiếc xe lên ga, kêu lên từng hồi vì đang bị kìm ***. Sam trợn mắt, không lẽ Phong định cho nhỏ nhập viện thật sao? Nhếch môi cười, Phong đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cần gạt. Sam nhắm mắt, nhỏ nhất quyết không chịu nhích chân.
Brừm……
Cốp!
-Đồ cứng đầu! Vào đi!
Phong cảm thấy Sam có vẻ đáng yêu, Sam có thứ gì đó làm cho cậu cảm thấy không giống như những cô tiểu thư khác, nhưng cậu chỉ có thể xem như Sam là em gái thôi! Phong khẽ cười bước đi trước vào trong, để lại Sam đứng ôm đầu vì ăn trọn cái cốc đầu của Phong.
* * *
-Chào cô chủ! Chào cậu!
Những người giúp việc lớn tuổi cúi đầu chào Sam theo phép tắt. Nhỏ nhăn mặt đi đến chỗ họ
-Cháu đã nói với mọi người rồi, mọi người không cần phải chào cháu như vậy mà!
-Nhưng đó là qui tắc mà cô chủ- một người giúp việc già lên tiếng với vẻ tôn kính
-Cháu chẳng thích qui tắc đó tí nào…. Hay lúc có mẹ cháu thì mọi người hãy làm theo qui tắc, còn không thì thôi nhé. Nếu mọi người mà không nghe nữa là cháu không nói chuyện với mọi người luôn đấy!
Họ khẽ cúi đầu đồng ý rồi lui xuống tiếp tục công việc của mình. Sam cười tít mắt, Phong nhìn nhỏ, Sam có vẻ tôn trọng mọi người và cũng chẳng giống tiểu thư tí nào nếu như không xét về cách nói chuyện.
-Mọi người ở đây nói tiếng việt sao?
-Họ đều là người của gia đình em ở Việt Nam qua đây để cho gia đình cảm thấy giống như là…. có đồng hương ấy mà!
Rồi Phong không nói gì, chỉ đừng nhìn xung quanh, quả thật ngôi nhà ở đây được trang trí theo phong cách như ở Việt Nam, mọi thứ mang cho ta cảm giác gần gũi.
Thấy Phong im lặng hồi lâu, Sam chạy đến đến lôi cậu lên phòng nhỏ, mặt tươi cười hớn hở. Sam gọi chị giúp việc mang lên cho nhỏ một ly sữa cùng một ly nước cam, mang lên đặt ly sữa trước mặt Phong, nhỏ ra lệnh
-Anh mau uống đi!
-Tại sao?
-Không phải lúc nãy anh định vào quán Relax để giải khát sao? Chưa uống gì mà anh đã bỏ đi rồi, vậy nên uống đi!
-Tại sao lại là sữa?
-Ờ…… ườm….. Sữa tốt cho da! Hì hì
Cầm ly sữa lên dốc cạn, Phong lại nhìn xung quanh…. Chợt, đi đến phía tủ kính được đặt ngay gốc phòng, Phong nhìn Sam ngạc nhiên, vội hỏi
-Ở đâu cô có thứ này?
-Ờ….. Chị tặng cho em!
-Cô có chị?
-Ừ! Em có chị
Phong chợt hụt hẫng, cậu mong muốn câu trả lời khác, nhưng làm sao có thể được, cậu không nên cô níu kéo làm gì.
Sam thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy Phong chỉ vào con thỏ bông ở tủ nếu không nhanh chóng nghĩ đến chị mình thì chắc là lộ rồi.
Chậm rãi bước đến chỗ tủ sách, nhìn sơ qua một lượt hầu như toàn truyện là truyện. Sam có vẻ là đứa con gái hâm mộ manga, khắp phòng toàn là thú bông và ảnh các nhân vật hoạt hình. Phong đưa tay vơ đại một cuốn sách trên kệ, nó nhìn giống như một cuốn nhật kí. Chưa kịp lật ra thì đã bị Sam giật lấy, chưa kịp lên tiếng thì nhỏ liền nói
-Cái này anh không xem được, là đồ riêng tư!
Dứt câu nhỏ liền chạy đi bỏ luôn vào trong tủ khóa lại. Phong khẽ nắm chặt tay, từ lúc đến đây cậu càng nhớ về Nhi thêm việc Sam cứ lượn lờ trước mặt làm cậu không tài nào tỉnh táo được, cậu muốn ôm chặt lấy nhỏ. Nhưng bây giờ cậu lại đang cố gắng kìm hã-m tình yêu của mình.
-Ở đây không còn gì nữa phải không? Vậy thì tôi đi đây!
-Ừ, ở nhà đúng là chán thật, vậy chúng ta đi chơi đi!
Phong không thể nào tách Sam ra được, nhỏ cứ bám riết lấy Phong. Bị Phong lơ đi thì nhỏ lại giận quát lên, lúc đó Phong mới chịu lên tiếng. Cứ như vậy dần dần Phong nói nhiều hơn
Nhỏ đòi Phong chở đi khắp nơi, hết đi chơi mệt rồi lại đi ăn. Nhỏ chạy tứ lung tung làm Phong đi theo thôi cũng đổ mồ hôi. Cũng may là nhỏ biết mệt nên dừng lại tại công viên, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế đá, quay qua nhìn Phong nũng nịu
-Em khát nước, anh mua giúp em chai nước đi!
-Cô tự mua đi!
-Anh không mua thì ở lại đây em về một mình đấy!
Sam vừa nói vừa cầm chiếc chìa khóa xe của Phong lên ve vẩy trước mặt. Phong cũng không biết là nhỏ chộp được nó từ bao giờ. Đành chịu thua đứng lên đi mua!
Ở nước ngoài khác với Việt Nam, hầu như chỗ nào cũng có đặt máy bán hàng tự động. Cho đồng xu vào trong máy, Phong chọn cho nhỏ một lon nước cam và lấy cho mình một lon pepsi. Cầm lon nước trở về, Phong muốn được nhìn thấy gương mặt hớn hở của nhỏ khi nhận được lon nước.
Chợt thấy nhỏ bị vây lại bởi 5,6 tên côn đồ to con gấp đôi nhỏ. Phong vội chạy đến để giúp nhỏ, nhưng bước chân cậu chậm lại, có vẻ như Phong không cần ra tay vì Sam đang ra các đòn rất nhẹ nhàng mà mấy tên côn đồ lại dần nằm lăn lộn trên đất.
Hạ xong cả đám nhỏ lại phủi tay cười hả dạ. Phong chỉ biết lắc đầu, đưa lon nước cho nhỏ
-Cô biết võ à? Cô giỏi đấy!
-Chứ sao! Đừng tưởng em chân yếu tay mềm nhé! Mấy tên này chả là gì cả, quánh cho chừa cái thói chọc phá con gái nhà lành!
Khui lon nước ra uống rồi nhỏ lại hí hửng bước đi, miệng cười tươi rói! Phong cười, cậu cảm thấy tim mình có vẻ trở lại như trước, đập rộn ràng hơn. Chợt nụ cười tắt ngấm, cậu không thể yêu Sam được! Cậu không cho phép bản thân mình yêu Sam!
Chap 97: Người con gái của quá khứ, hiện tại và tương lai
Kể từ ngày hôm đó, hôm nào Sam cũng bám theo Phong làm cho cậu cực kì khó chịu. Chỉ vì lệnh của ba mình chứ nếu không thì Phong đã hất Sam đi không thương tiếc rồi...