Hoa hồng giấy
Posted at 27/09/2015
1763 Views
- Có chuyện gì thì nói mau! – Liễu Tinh muốn nói là "Có chuyện có gì thì nói mau", nhưng nghĩ một hồi, cô lại đổi thành câu khác.
- Dạo này cô có gặp Lý Trạch Hạo không? – Y Đồng Đồng tao nhã dùng chiếc muỗng nhỏ quấy cà phê, thận trọng che giấu sự căng thẳng trong ánh mắt.
Liễu Tinh nhíu mày:
- Cô Y, tôi khác cô, tôi không có hứng thú gặp gỡ hay hẹn hò với bạn trai của người khác.
Vẻ mặt căng thẳng của Y Đồng Đồng giãn ra:
- Ồ, thực ra thỉnh thoảng gặp mặt cũng đâu có gì, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà.
- Cũng chỉ có một mình cô giáo Y là bao dung như vậy thôi. – Liễu Tinh cười khẩy.
- Thực ra, tôi biết Lý Trạch Hạo vẫn còn hơi áy náy với cô, nhưng chuyện gì cũng có thể nhân nhượng, duy chỉ tình cảm là không thể. Tôi hiểu tâm trạng cô, bởi vì lúc đầu tôi cũng từng đau đớn như vậy.
- Cô Y – Liễu Tinh muốn phát điên – Hôm nay cô định nói với tôi những chuyện này sao? Hai người âu yếm, ngọt ngào với nhau như thế nào, tôi đã phải chứng kiến tận mắt, cô không cần phải miêu tả chi tiết. Còn về việc Lý Trạch Hạo có áy náy hay không, tôi không có tư cách can thiệp, với tôi, anh ta giờ chẳng bằng một người qua đường.
- Không phải ai cũng có thể tuyệt tình giống như cô đâu cô Liễu Tinh ạ. Cô có thể không chúc phúc, nhưng cô phải hiểu cho chúng tôi. Tôi và Trạch Hạo hy vọng cô có thể sớm tìm được một vị chân mệnh thiên tử của riêng mình.
- Cô Y, công việc của cô chắc chắn là vô cùng nhàm chán, thời gian dư thừa không biết làm gì nên mới quan tâm tới vấn đề tình cảm của tôi. Tôi tìm được chân mệnh thiên tử hay không thì liên quan gì đến các người? – Liễu Tinh ra lệnh cho mình hít thở sâu để thật trấn tĩnh, nếu không chỉ ngay giây tiếp theo, chắc chắn cô sẽ hắt ly cà phê vào người phụ nữ có gương mặt trắng bệnh trước mặt này.
- Đương nhiên là có. Ngày nào cô còn chưa lấy chồng, khúc mắc trong lòng Trạch Hạo còn chưa được giải tỏa thì hạnh phúc của chúng tôi sẽ không trọn vẹn. Nếu đã quyết định ở bên Trạch Hạo, tôi hy vọng sẽ có được toàn bộ con người anh ấy.
Liễu Tinh vừa ngạc nhiên vừa tức giận:
- Y Đồng Đồng, tôi thật sự phải vỗ tay khen ngợi tính chính trực của cô đấy, nhưng cô có nghĩ là tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phải làm những việc đó không? Cô có bản lĩnh khiến anh ta có thể gạt bỏ tình cảm mười bốn năm mà nhào vào lòng cô, sao không có bản lĩnh chiếm được toàn bộ con người anh ta, cô coi thường bản thân quá đấy.
- Đương nhiên là tôi rất tự tin. Chẳng qua tôi và Trạch Hạo chỉ muốn quan tâm tới cô thôi. – Bàn tay bưng ly cà phê của Y Đồng Đồng khẽ run rẩy, bờ môi mỏng há ra rồi lại mím lại mấy lần.
Thực ra, Y Đồng Đồng đã thất bại thảm hại. Từ sau lần Lý Trạch Hạo tát cho cô hai cái tát đó, cũng chính trong đêm mưa đó, và những lời Khang Kiếm nói khi đưa cô về tới cầu thang máy, đã khiến cô tự kiểm điểm lại bản thân mình một cách triệt để.
Kết quả của việc tự kiểm điểm là, cô không thể kén cá chọn canh, không thể đứng núi này trông núi nọ nữa, nếu không túm lấy Lý Trạch Hạo, cô sẽ thất bại một cách vô cùng thảm hại.
Đối với phụ nữ, thứ không thể níu kéo là thời gian. Con người, đến đường cùng rồi cũng phải khuất phục trước hiện thực.
Lần này, cô không tỏ vẻ nữa, cô chủ động tìm Lý Trạch Hạo nói chuyện. Lý Trạch Hạo cũng không phải là không thèm đếm xỉa tới cô, nhưng anh ta đối xử với cô chẳng khác gì những đồng nghiệp khác. Họ không còn đi về hay ăn cơm cùng nhau, căn hộ của cô, Lý Trạch Hạo cũng không lui tới nữa.
Cô bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy Lý Trạch Hạo đã thoát khỏi bàn tay mình, ngày càng rời xa cô.
Lễ Giáng sinh liền với cuối tuần nên được nghỉ hai ngày, cô muốn hẹn Lý Trạch Hạo đi ra ngoài chơi để cải thiện quan hệ.
Không thấy Lý Trạch Hạo đâu, điện thoại cũng tắt máy.
Nhìn thấy Liễu Tinh, cô chẳng qua chỉ muốn thăm dò xem hiện giờ cô ta và Lý Trạch Hạo thế nào, nghe Liễu Tinh nói, tâm trạng cô bình tĩnh lại được một chút, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao.
- Tôi xin hai người đấy! – Liễu Tinh đứng bật dậy – Xin cô lần sau nhìn thấy tôi thì coi như không quen biết, tôi cũng sẽ làm như thế. Cô cứ uống tiếp đi nhé, tôi đi trước.
Ra khỏi quán cà phê, Liễu Tinh hít liền mấy ngụm khí lạnh, nhưng tâm trạng bức bối cũng chẳng đỡ hơn chút nào. Không còn lòng dạ nào đi dạo phố, cô bèn gọi một chiếc taxi về nhà.
Trời đã hoàn toàn vào đêm, những ngọn đèn cao ốc sáng rực trước mắt. Liễu Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lã chã rơi chẳng chút phong độ, cảm thấy vừa bức bối vừa ấm ức. Trên đời này chẳng còn công lý, người phụ nữ kia cướp vị hôn phu của cô, lại còn yêu cầu cô đảm bảo cho hạnh phúc và sự toàn vẹn của bọn họ, đúng là đồ biến thái, đồ thần kinh.
Cô sụt sịt xuống xe, vừa lau nước mắt, vừa bước về phía căn hộ.
- Tinh Tinh...
Trong bóng tối, một bóng người bỗng xuất hiện, chắn trước mặt cô.
Liễu Tinh giật mình sửng sốt. Qua ánh sáng của ngọn đèn đường phía xa xa, nhận ra người đó là Lý Trạch Hạo, cô cực kỳ tức giận, buông đám túi giấy trong tay rồi hậm hực nói:
- Hóa ra là Trần Thế Mỹ, các người tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả? Nói cho anh biết, không những tôi không chúc phúc cho hai người mà tôi còn trù ẻo hai người, hai người sẽ chẳng được lâu bền đâu; cho dù lâu dài, cũng là giày vò lẫn nhau, không được hạnh phúc; cho dù hạnh phúc, cũng sẽ không có con cái; cho dù có con cái, thì đứa con đó cũng sẽ vừa ngu vừa đần...
- Anh đã chia tay với cô ta rồi. Tinh Tinh, em còn cần anh nữa không? – Lý Trạch Hạo tiến về phía trước một bước, ngắt lời trù úm của cô.
Thân hình Liễu Tinh chao đảo, ngã phịch xuống mặt đất đầy tuyết.
Anh ta nói: Mất đi rồi mới biết quý trọng.
Anh ta nói: Cái ban đầu mới là chân thực, đẹp đẽ nhất.
Anh ta nói: Yêu không chỉ là một cảm giác, mà còn là sự tôn trọng lẫn nhau, là sự cảm động như dòng nước nhỏ len lỏi chảy mãi.
Anh ta nói: Anh ta bị ma xui quỷ khiến nên mới lầm đường lạc lối, bây giờ quay đầu lại mới biết mình đã bỏ lỡ người con gái tốt nhất trên đời. Nếu cô ấy cho anh ta thêm một cơ hội nữa, anh ta tin rằng mình có khả năng bù đắp cho cô ấy những điều tốt nhất cả về vật chất và tinh thần.
Anh ta nói: Cuộc đời con người chẳng có mấy lần mười bốn năm, anh ta muốn nắm tay cô, cùng bước qua lần mười bốn năm thứ hai, thứ ba, thứ tư, tận đến khi răng long đầu bạc.
Anh ta nói: Tân Giang là nơi anh không còn mặt mũi nào để đối diện với nó, Liễu Tinh, cùng anh tới Thâm Quyến, chúng ta quên hết những chuyện đã xảy ra, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng, nếu em thích nơi này, anh nguyện vì em mà ở lại.
Lý Trạch Hạo phát huy sở trường giảng bài của mình, nói một hơi đủ thời gian cho cả một tiết học, không hề ngừng lại giữa chừng.
Nói xong, anh ta giống như một phạm nhân vừa bào chữa cho chính mình, đứng trên ghế bị cáo, lặng lẽ chờ đợi phán quyết của tòa án.
Có cần không? Liễu Tinh tự hỏi mình.
Khi bọn họ vừa mới chia tay, cô đã nghĩ không chỉ một lần, cũng đã từng nằm mơ thấy anh ta quay lại tìm cô, van xin cô tha thứ, nói anh ta bị sắc đẹp mê hoặc, nhất thời không chống cự được nên đã lầm lạc. Cô nghĩ, ai mà chẳng say mê cái đẹp. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ[3'>, không thể đòi hỏi quá cao. Nghĩ tới mười bốn năm tình cảm, cô cắn răng thôi miên bản thân, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù sao anh ta cũng là người cô yêu thương sâu sắc. Chuyện này cũng giống như việc bị đàn ông cắm sừng, nếu bạn có thể chấp nhận thì ngày tháng vẫn tiếp tục, nếu không thể, vậy thì đường ai nấy đi.
[3'> Liễu Hạ Huệ: Người nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là đứng đắn, không màng nữ sắc. Ông đã từng ôm một người phụ nữ vào lòng để sưởi ấm cho người đó mà lòng không hền động chút tà tâm.
Buổi tối, nằm một mình trên giường, tất cả các âm thanh ở bên ngoài đều khiến cô lầm tưởng là tiếng bước chân về nhà của anh. Hết lần này đến lần khác, cô trở dậy mở cửa, chỉ thấy ánh đèn vàng vọt hắt trên lối đi vắng lặng, cô bất lực thở dài vào hư vô.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua...
...Mùa hạ đã qua, mùa thu đã tới, sau đó là mùa đông. Dù cô có đi xem mặt dồn dập như đèn kéo quân, thì trái tim cô vẫn dành nguyên cho anh. Nhưng, cô không đợi được anh quay đầu, cô chỉ nhìn thấy anh và Y Đồng Đồng ngày càng nồng thắm. Cô còn nhớ rõ mình núp sau cây đại thụ ở góc phố, nhìn anh và Y Đồng Đồng ôm nhau đi ngang qua, anh ăn mặc thời thượng, tóc cắt kiểu mới nhất, dịu dàng nhìn Y Đồng Đồng, trong mắt ngập tràn ý cười. Bọn họ đi khuất rồi, cô mới từ sau cái cây bước ra, lau nước mắt rồi quay đầu bỏ đi.
Bây giờ, anh ta nói muốn quay lại bên cô, tại sao trái tim cô lại bình tĩnh như vậy?
- Tinh Tinh, em nói gì đi chứ! Kể cả là chửi anh cũng được.
Ánh mắt Liễu Tinh không một gợn sóng, khiến trống ngực Lý Trạch Hạo đập thình thịch. Anh ta đưa tay ra định nắm lấy cánh tay cô như cô ngăn anh ta lại.
- Xin lỗi, Lý Trạch Hạo, tôi nghĩ anh đã lầm rồi, tôi không phải là trạm thu hồi rác thải. – Liễu Tinh cúi đầu, phủi tuyết bám trên người rồi nhặt những chiếc túi giấy đang nằm ngổn ngang dưới đất lên.
Lý Trạch Hạo cực kỳ kinh ngạc, mặt đông cứng lại, thoắt tái thoắt đỏ, rồi lại nóng phừng phừng giống như bị tăng huyết áp.
- Em nói vậy anh cũng không ngạc nhiên. Quả thật anh đã làm những chuyện không thể tha thứ. Nhưng, Tinh Tinh à, anh rất yêu rất yêu em. Nếu em thật sự ghét bỏ anh, anh sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt em. Nếu em có thể tha thứ cho anh, cho dù là bây giờ không thể, nhưng chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội, bao lâu anh cũng có thể đợi được...
- Lý Trạch Hạo – Liễu Tinh ngắt lời anh ta – Tình cảm là chuyện hai người chứ không phải do một mình anh quyết định, không phải anh nói chia tay là chia tay, anh muốn tái hợp là tái hợp. Khi tôi khóc lóc van xin anh quay lại, anh đã nói gì, anh nói anh đã làm tổn thương một người con gái nên không thể lại làm tổn thương một người thứ hai...