Hãy nhắm mắt khi anh đến
Posted at 27/09/2015
952 Views
Giọng Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao: “Từ một số điểm đáng ngờ nhỏ nhặt, chúng ta có thể suy ra cả quá trình. Lâm Vũ Huyên là giám đốc, vậy mà tối hôm đó chị ta cho biết cần làm thêm nên ở cùng phòng với Thẩm Đan Vi. Rất có khả năng bọn họ cùng nhau chơi ma túy.
Sau khi bày tỏ tình cảm với Vương Uyển Vi, Mạch Thần liền rơi vào trạng thái ‘mệt mỏi’ và đi ngủ ngay. Điều này không hợp lý. Cậu ta nói cậu ta đi tắm, sau đó uống cốc nước trong phòng. Liệu có phải người nào đó bỏ thuốc ngủ vào cốc nước? Dù sao khi cả đám người cùng ‘cắn’ thuốc, người trong sạch như Mạch Thần rất chướng mắt, tốt nhất để cậu ta ngủ say như chết.
Bùi Trạch và Tiền Dục Văn dính đến ma túy và sex. Có lẽ trước khi đi tìm Vương Uyển Vi, Bùi Trạch đã rất high rồi.”
“Tại sao người đi tìm Vương Uyển Vi là Bùi Trạch, chứ không phải Tiền Dục Văn?” Giản Dao thắc mắc. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy người đó chính là Bùi Trạch. Người đàn ông này đẹp trai phong lưu nhưng trên thực tế độc như loài rắn rết.
“Điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cặp Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Bùi Trạch mới là người nắm quyền chủ đạo. Hơn nữa từ nhật ký của Vương Uyển Vi, có thể thấy cô ta bị người khác mê hoặc mới lầm đường lạc lối. Độ tuổi, ngoại hình và giới tính của Bùi Trạch đều phù hợp điều kiện này. Do đó, anh ta nhất định là kẻ chủ mưu.
Ngoài ra, quan hệ giữa Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên không phải bình thường. Từ biểu hiện kinh ngạc của Lâm Vũ Huyên trong buổi tối hôm nay, có thể suy đoán chị ta không biết sự thật Bùi Trạch là người lưỡng tính. Theo thông tin từ Doãn Tư Kỳ, Lâm Vũ Huyên không hề có vết nhơ trong công việc, như vậy chỉ có khả năng từ cuộc sống. Nhật ký của Vương Uyển Vi phản ánh cô ta từng đắc tội Lâm Vũ Huyên, không biết chừng cô ta vô tình bắt gặp Lâm Vũ Huyên và Bùi Trạch ở bên nhau. Chỉ có điều, cô gái ngốc nghếch không nhận thức ra điều đó. Suy luận này cũng giải thích lý do tại sao Lâm Vũ Huyên lại trở thành tòng phạm của Bùi Trạch.
Về phần Thẩm Đan Vi và Châu Tần. Nếu Vương Uyển Vi không chết, vụ cả phòng hút ma túy sẽ bị lôi ra ánh sáng. Họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn.”
Bạc Cận Ngôn nói rất nhanh, như một dòng nước tuôn trào. Sau đó, anh lấy giấy bút khỏi tay Giản Dao ném xuống giường, rồi tựa người vào thành giường, gối hai tay ra sau gáy: “Cô trợ lý nghiệp dư, kết luận cuối cùng của chúng ta là?”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Dao đổ chuông. Cô bắt máy, là cảnh sát Hoàng gọi tới: “Trợ lý Giản, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đã thành thật khai báo, Lâm Vũ Huyên cũng sắp bị ‘đánh hạ’. Lời khai của bọn họ giống nhau...”
“Hung thủ là Bùi Trạch.” Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh trầm thấp du dương như tiếng đàn: “Ngoài Mạch Thần, những người khác đều là tòng phạm.”
“Hung thủ là Bùi Trạch. Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đều là tòng phạm.” Cảnh sát Hoàng ở đầu kia điện thoại đồng thời mở miệng.
Chương 30:
Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
Anh vẫn ngồi bên giường, mười đầu ngón tay đan vào nhau, bộ dạng rất điềm nhiên thoải mái, ánh mắt vụt qua ý cười. Vẻ đắc ý của anh trông rất...
Tuy nhiên, Giản Dao vẫn cất giọng hết sức thành tâm thành ý: “Anh lợi hại thật đấy.”
Đâu chỉ đơn giản là lợi hại, mà quả thực vô cùng xuất sắc và ngoạn mục. Đáp lại lời tán thưởng của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn thản nhiên nằm xuống giường, đeo cái chụp mắt, tiếp tục đi ngủ. Cứ như việc phá án vừa rồi chỉ là chuyện không đáng kể.
Được thôi, có lẽ đối với anh mà nói, đây đúng là chuyện nhỏ. Anh cũng cho biết, vụ án này là bài tập logic, không hề động đến sở trường tâm lý tội phạm và đối tượng tội phạm tàn bạo của anh.
Giản Dao: “Anh đừng ngủ nữa, cảnh sát Hoàng bảo chúng ta qua bên đó, theo dõi quá trình thẩm vấn.”
“Tôi không đi.” Bạc Cận Ngôn trả lời dứt khoát: “Công việc của tôi đã hoàn thành, còn lại là công việc của em và bọn họ.”
Bạc Cận Ngôn không chịu đi, Giản Dao đành một mình đến khu vực được cảnh sát tạm thời trưng dụng làm phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn cũng nằm trong trung tâm hội nghị, cách chỗ cô rất gần. Giản Dao và cảnh sát Hoàng vào một căn phòng giám sát. Bên trong có hai người cảnh sát mặc thường phục đang dán mắt vào màn hình.
Giản Dao ngồi xuống trước màn hình, quan sát từng gương mặt quen thuộc.
Lâm Vũ Huyên, Châu Tần, Thẩm Đan Vi, Tiền Dục Văn, Bùi Trạch.
Bọn họ được sắp xếp vào những căn phòng riêng rẽ. Cảnh sát đang tiến hành lấy lời khai. Ai nấy đều suy sụp tinh thần. Chỉ duy nhất Bùi Trạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt như không hề bận tâm.
Giản Dao nhớ lại những lần tiếp xúc với anh ta, ngoài sự phản cảm, cô đột nhiên rùng mình.
Khi cảnh sát đưa bản ghi chép lời khai của những người khác đến trước mặt Bùi Trạch, biểu cảm trên gương mặt anh ta không còn thản nhiên và kiêu ngạo, mà lộ vẻ hung dữ và khốn quẫn.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
“Anh nói hay không nói, đều không thể thay đổi sự thật anh là hung thủ giết người.” Nhân viên cảnh sát mở miệng.
Bùi Trạch im lặng trong giây lát, lên tiếng hỏi người cảnh sát: “Tội giết người bị xử như thế nào?”
Nhân viên cảnh sát trả lời: “Hình phạt cụ thể phải đợi phán quyết của tòa án. Bây giờ đối với anh mà nói, thành thật sẽ được hưởng khoan hồng, quanh co sẽ bị xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.”
“Ừm...”
***
Sự việc bắt đầu từ khi nào?
Phòng ba khách hàng lớn vốn là một bãi đầm lầy sương mù đậm đặc. Vương Uyển Vi chỉ là ngọn cỏ yếu ớt mới sinh trưởng bên bờ đầm lầy.
Hai bên vốn không đụng chạm. Mỗi thế giới đều có quy luật của mình, thế giới trầm luân cũng vậy. Bọn họ chỉ vì mục đích thỏa mãn dục vọng, bọn họ không thiếu tiền, bọn họ cũng rất thận trọng và lặng lẽ. Những thanh niên trẻ tuổi như Mạch Thần hay Vương Uyển Vi và bọn họ ‘nước sông không phạm nước giếng’.
Cho đến một buổi tối, Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên mặc sức buông thả bản thân trong phòng hội nghị.
“Có quan hệ gì chứ? Chẳng ai vào nơi này.” Bùi Trạch nói: “Chị Huyên, tôi muốn ‘yêu’ chị ngay tại nơi chị vẫn thường giáo huấn chúng tôi.”
Nữ cường nhân dù sáng suốt lão luyện đến mấy xét cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ. Chồng Lâm Vũ Huyên là giáo sư học viện âm nhạc. Anh ta yêu cô học trò kém anh ta mười mấy tuổi. Người thứ ba đã hủy hoại cuộc hôn nhân của Lâm Vũ Huyên. Người chồng thậm chí không cần đứa con trong bụng mà chị ta rất vất vả mới có được ở tuổi ba mươi tư. Bởi vì có người phụ nữ càng trẻ trung tươi mát hơn chịu sinh con cho anh ta. Lâm Vũ Huyên quyết định phá thai. Kể từ lúc đó, cuộc đời chị ta dường như rơi vào tăm tối.
Một hôm, Lâm Vũ Huyên cùng Bùi Trạch làm thêm, cùng ăn cơm và uống chút rượu. Chị ta bắt gặp ánh mắt dâng trào dục vọng của người đàn ông trẻ tuổi. Thật ra Lâm Vũ Huyên biết rõ, người đàn ông khôn ngoan này lấy lòng chị ta, chắc chắn động cơ không thuần khiết. Nhưng lý trí không địch nổi khao khát buông thả trong nội tâm, không địch nổi tín ngưỡng đã sụp đổ từ lâu. Cuối cùng, thân thể trẻ trung cường tráng của Bùi Trạch đã tưới mát lên cơ thể và sinh mệnh đã khô cằn biết bao ngày của Lâm Vũ Huyên.
Hơn nữa... chắc Bùi Trạch cũng thích chị ta. Bằng không công ty có nhiều nhân viên nữ như vậy, sao anh ta chỉ tìm đến chị ta?
Bản thân Lâm Vũ Huyên cũng không biết, chị yêu Bùi Trạch từ lúc nào. Tất cả đều xuất phát từ dục vọng, nên ban đầu chị ta coi đó là một cuộc giao dịch. Chị ta nhiều lần lợi dụng quyền lực trong tay để tạo điều kiện thuận lợi cho Bùi Trạch trong công việc...