Đợi chờ ký ức
Posted at 25/09/2015
834 Views
Một chị gái có gương mặt rất đẹp, ăn bận rất thời trang, tôn lên vóc dáng đầy đặn của chị ấy. Chị ấy nhìn Hải Quỳnh nở nụ cười tươi rạng rỡ, rồi tiến về phía cô.
Gương mặt đó cứ từ từ xuất hiện trong đầu Hải Quỳnh, dường như đã từng gặp rồi nhưng dường như cũng rất xa lạ. Hải Quỳnh cảm thấy đau đầu , cô đưa tay ôm lấy đầu, cả người khó chịu đứng không vững.
Tần Phong nhanh chóng phát hiện ra sắc mặt của Hải Quỳnh bèn đưa ta đỡ cô, dìu cô đến sopha ngồi.
- Không sao chứ? – Cô gái lo lắng đi theo hỏi.
- Em không sao chứ? – Tần Phong sắc mặt tái nhợt lo lắng âu yếm hỏi.
Hải Quỳnh lắc đầu tỏ ý không sao, cô đưa mắt nhìn chị gái đó hỏi:
- Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?
- Phải, chúng ta đã từng gặp nhau, chị là Quỳnh Chi, chị gái của Tần Phong – Chị gái gật đầu cười đáp.
- Em thật sự không sao chứ, đừng làm anh lo lắng – Tần phong nhìn Hải Quỳnh dò xét cắt ngang câu chuyện của hai người.
- Không sao, anh cứ nói chuyện với chị anh đi – Hải Quỳnh lắc đầu đáp.
- Đúng rồi, em đến đây làm gì – Quỳnh Chi nhìn Tần Phong hỏi.
- Chị giúp em lựa cho cô ấy mấy bộ váy – Tần Phong bèn nói.
- Để làm gì? – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên hỏi, cô cứ tưởng Tần Phong muốn mua quần áo cho bạn gái anh là Nguyên Thu chứ.
- Để em mặc đi dự tiệc chứ chi nữa hả ngốc – Tần Phong lườm cô mắng.
- Em có váy rồi mà ….- Hải Quỳnh phản đối.
- Mấy bộ váy trẻ con đó à. Em muốn anh mất mặt hay sao – Tần Phong bèn giễu.
- Sao anh biết là trẻ con chứ?
- Vậy em muốn anh cầm đi hỏi người khác sao. Anh không ngại đâu – Tần Phong nhếch môi cười gian xảo nói.
Hải Quỳnh bèn xụ mặt xuống ngồi im để mặc Tần Phong quyết định. Quỳnh Chi thấy hai người như thế không nhịn được cười lớn rồi nói:
- Được rồi, để chị lựa giúp cho.
Quỳnh Chi chọn cho Hải Quỳnh vài bộ váy rất đẹp, cô mặc vào càng xinh đẹp hơn, nhưng những bộ váy này đầu để vai trần mà cô thì….Hải Quỳnh bèn xấu hổ hỏi nhỏ Quỳnh Chi.
- Chị…em không có áo lót đi cùng.
Hải Quỳnh phải thừa nhận quần áo của cô hơi trẻ con, không phù hợp với hình tượng gợi cảm lúc này chút nào. Quỳnh Chi cười bảo:
- Được rồi, để chị giúp em.
Hải Quỳnh mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nghỉ ngơi, ngồi thưởng thức trà của cửa tiệm. Tần aphong và chị gái nói chuyện với nhau để mặc Hải Quỳnh ngồi xme tạp chí. Lát sau Hải Quỳnh nghe Tần Phong nói:
- Chị mai mốt chị có ghé nhà, cũng đừng bảo Nguyên Thu đến ngủ cùng, còn tự tiện lấy đồ của em mặc, khiến cho có kẻ hiểu lầm – Tần Phong vừa nói vừa đưa mắt về phía Hải Quỳnh , hải Quỳnh cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt có vẻ oan khuất của Tần Phong.
Quỳnh Chi cười lớn rồi nắm lấy tay Hải Quỳnh giải thích:
- Hải Quỳnh, lần trước chị có việc nên ghé nhà Tần Phong ngủ lại qua đêm. Gặp Nguyên Thu nên bảo cô ấy ở lại chơi. Chị không đem theo nhiều đồ ngủ nên Nguyên thu mới mượn quần áo Tần Phong mặc. Em yên tâm, tối đó Nguyên Thu ngủ cùng chị. Chị co thể bảo đảm Nguyên thu và Tần Phong không hề có quan hệ mờ ám gì cả.
Hải Quỳnh biết mình trách lầm Tần Phong, nhưng không biết phải làm sao nên đành lảng tránh:
- Chuyện đó co liên quan gì đến em đâu cơ chứ.
Hải Quỳnh nói xong liền lấy báo che gương mắt xấu hổ của mình. Nhưng tận sâu trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc, hóa ra là cô hiểu lầm, hóa ra giữa họ không hề có gì cả. Trong lòng rung lên điệu nhạc vui sướng.
Quỳnh Chi nhìn Hải Quỳnh cười nói với Tần Phong:
- Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng, tiếp tục trường kì kháng chiến.
Tần Phong khẽ nhìn Hải Quỳnh thở dài.
Căn bản mà nói Tần Phong không cần Hải Quỳnh phải tháp tùng đi theo, bởi vì khi anh vừa đến đã có rất nhiều mỹ nữ đến gần, Hải Quỳnh cơ bản là không thể đến gần. Tần Phong lịch thiệp trả lời từng người nhưng lát sau anh nắm tay Hải Quỳnh lại giới thiệu :
- Xin lỗi cô ấy là bạn gái tôi.
Hải Quỳnh nghe Tần Phong giới thiệu cô trước tất cả mọi người thì xấu hổ đỏ cả mặt cứ cúi đầu xuống dưới. Nhưng trong lòng lại xen vào hương vị hạnh phúc lẫn tự hào. Thật may mắn là Tần Phong đã đưa cô đi chọn váy, nếu không với số quần áo cô đem theo mà mặc đến đây sẽ làm trò cười cho mọi người mất.
Cô âm thầm nhìn Tần Phong cảm kích.
- Em mà nhìn anh như vậy, anh sẽ nghĩ là em yêu thầm anh cho xem.
- Có mà anh yêu thầm em thì có – Hải Quỳnh nguýt Tần Phong một cái rõ dài nói.
- Ừ…là anh yêu thầm em…- Tần Phong gật đầu xác nhận không chút đắn đo.
Lời nói chân thật khiến Hải QUỳnh khựng lại, cô quay lại nhìn Tần Phong, trong đáy mắt nhiều cảm xúc không thể nói thành lời, đôi mắt bỗng tràn đầy nước. Hiểu lầm đã sáng tỏ, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn còn đó, cô sợ sự thật trong quá khứ sẽ lần lượt hiện về phá nát tim cô.
- Anh và Nguyên Thu thật sự không có gì cả - Tần Phong xoay người lại nhìn thẳng Hải Quỳnh khẳng định m ối quan hệ với Nguyên Thu – Người anh yêu mãi mãi chỉ có em mà thôi.
Ánh mắt của Tần Phong nhìn cô chứa đựng đầy tình yêu thương nhưng cũng đầy buồn bã. Sự mệt mỏi của tháng ngày chờ đợi.
Hải Quỳnh nhìn Tần Phong, tâm hồn không ngừng run lên, nếu như tình cảm lúc này của anh là thật, nếu như….
Hải Quỳnh hít một hơi mấp mấy môi quyết định tìm lời giải cho sự thắc mắc của mình.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có người xem vào.
- Tổng giám đốc Phong lâu quá không gặp.
- Xin chào – Tần Phong cũng quay lại lích sự chào.
- Tôi có chuyện cần bàn với cậu một chút, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi
- Cũng được – Tần Phong gật đầu đáp rồi quay lại Hải Quỳnh siết chặt tay cô nhỏ giọng nói – Chờ anh ở đây.
Thấy Hải Quỳnh gật đầu, Tần Phong mới yên lòng ra đi.
Nhưng khi Tần Phong đi rồi, Hải Quỳnh lại thấy mình lạc lõng giữa dòng người ở đây. Cô lui vào một góc bàn ngồi chờ đợi. Ánh mắt nhìn theo Tần Phong đang cười nói.
Đột nhiên, một cô gái ăn bận rất đẹp, rất model, đầy sự quyến rũ bước vào. Cô đi thẳng đến chỗ Tần Phong đứng nhanh chóng hòa hợp vào không khí ở đó. Họ nói gì đó cười đùa rất vui vẻ.
Sau đó hải Quỳnh thấy Tần phong nắm tay cô gái đó bước vào sảnh phòng bắt đầu cùng mọi người khiêu vũ. Hải Quỳnh nhìn thấy mà nhói đau trong lòng. Lời vừa mới nói với cô vẫn còn vang bên tai.
Vậy mà chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh lập tức quên đi cô . Thì ra lời đàn ông nói không đáng tin chút nào cả. Họ có thể ở bên tai mình nói những lời âu yếm ngọt ngào, nhưng xoay lưng đi, họ đã lập tức thay lòng.
Hải Quỳnh cười chua chát, cô đã vì anh lại lần nữa dao động, cuối cùng nhận lấy kết quả này. Cố hết sức đứng lên, Hải Quỳnh từ từ bước ra khỏi nơi này. Bên ngoài đã đổ mưa lúc nào không hay biết.
Chương 14: Ký ức tình yêu.
Hải Quỳnh nhìn trời mưa thì khẽ cười, tại sao mỗi lần cô buồn, ông trời đều đỗ mưa. Là muốn khóc thay cô hay là muốn xóa nhòa nước mắt trong cô.
Hải Quỳnh muốn bước đi trong mưa, cô muốn xóa nhòa những ký ức về anh, hãy để mưa xóa hình ảnh của Tần Phong trong cô, hãy để giá lạnh đóng băng trái tim cô, để cô không còn thấy đau đớn nữa. Mưa lạnh phủ lên vai trần của cô, Hải Quỳnh quyết định hòa mình trong màn mưa.
Một chiếc áo khoát phủ lên vai Hải Quỳnh, một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô về trong lòng ngực vạm vỡ ấm áp kia. Hải Quỳnh hơi ngỡ ngàng, bước chân bị khựng lại.
Hơi thở phủ trên đỉnh đầu cô, bàn tay siết chặt lấy người cô, giọng nói khàn đi vì tim đập mạnh:
- Có biết sự ngốc nghếch của em làm tim anh đau biết bao nhiêu lần không?
Hải Quỳnh đưa tay chạm vào bàn tay của Tần Phong, bàn tay lạnh ngắt nhưng đầy mồ hôi, có một chút xót xa vô hạn. Cô muốn gỡ bàn tay đó khỏi người mình, nhưng Tần Phong càng siết chặt hơn nữa.
- Em nghe anh nói đi.
- Em không muốn nghe – Hải Quỳnh cương quyết nói, cô ra sức gỡ tay Tần Phong, giọng cô vỡ òa sắp khóc.
- Anh đã chạy hết mấy tầng lầu để đuổi theo em – Tần Phong thở mạnh nói.
Những ngón tay của Hải Quỳnh bỗng khựng lại. Hèn chi hơi thở của anh dồn dập đến thế, hèn chi tim anh đập nhanh đến thế, hèn chi tay anh lạnh đến thế. Hải Quỳnh không còn muốn chống cự thoát khỏi vòng tay của Tần Phong, cô để mặc anh ôm chặt,đưa mắt nhìn những hạt mưa rơi, lòng ngổn ngang cảm xúc.
- Chỉ là phép lịch sự thôi, cô ấy mời anh cùng khiêu vũ trước mặt nhiều người, anh không thể từ chối, vì như vậy sẽ khiến cô ấy mất mặt. Dù sao cô ấy cũng là con gái.
Trái tim nặng trĩu của Hải Quỳnh dường như đã được nâng lên, hòn đá đè nặng trong lòng đã bị ai đó dẹp bỏ. Cô im lặng lắng nghe nhịp đập tim anh, nó dần dần ổn định khi hải Quỳnh trong vòng tay của Tần Phong.
Khi quay lưng không nhìn thấy bóng dáng Hải Quỳnh đâu, tim Tần Phong như có ngàn con kiến bò cắn, hoảng sợ vô cùng. Anh sợ cô lại lần nữa hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Nguyên Thu, vội vã đẩy Nguyên Thu ra và lao nhanh ra cửa. Anh bấm nút thang máy, nhưng thang máy đang kẹt người...