Snack's 1967

Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

675 Views


Anh sẽ không bao giờ hiểu những mâu thuẫn giằng xé trong cô bởi anh nhất quyết không muốn hiểu. Vi cúi mặt xuống để giấu đôi mắt đang ngấn nước. Liệu anh có biết rằng cô khát khao được ở bên cạnh anh đến mức nào không? Liệu anh có biết hằng đêm cô vẫn mơ thấy anh bên cô âu yếm? Liệu anh có biết nỗi đau khổ trong lòng cô: yêu mà lại không thể giữ người yêu bên mình? Cô đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra xa:
- Bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi cả. Anh có thể lường hết được hậu quả của cuộc ly hôn này không? Liệu mẹ anh hay chính bản thân anh có vướng phải rắc rối gì nữa hay không? Còn vợ anh sẽ phản ứng như thế nào? Nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Còn nữa, làm sao em có thể bước vào nhà anh sau tất cả những sự việc này? Làm sao em có thể sống yên ổn nếu như có chuyện gì xảy ra với anh, với mẹ anh hoặc thậm chí là với vợ anh nữa? Em còn có gia đình phải lo lắng, em không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được.
- Hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây - Cô nhìn anh tha thiết - Anh làm kinh doanh cơ mà, tại sao anh lại định đánh cược tất cả những gì đang có hiện tại để đổi lấy một thứ tương lai không chắc chắn?
- Rủi ro càng cao thì lợi nhuận càng lớn. Em có học kinh tế không? - Anh nheo mắt nhìn cô, nửa như nghiêm túc, nửa như giễu cợt.
- Nhưng rồi anh sẽ hối hận cho mà xem. Càng tiếp tục thì mọi chuyện chỉ càng xấu thêm thôi. Đối với em, những gì mà chúng ta có với nhau đã quá đẹp rồi. Em không mong muốn gì hơn thế nữa - Cô ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh.
- Vi, anh chỉ biết rằng anh rất muốn gặp em, rất muốn được nhìn thấy em, rất muốn được chạm vào em... Những thứ còn lại, anh không quan tâm. Anh sợ nhất cảm giác nhìn thấy em mà không thể tự do đến với em - Anh nói với vẻ mệt mỏi không che giấu.
Vi cố gắng ngăn một tiếng nấc. Cảm giác của anh cô hiểu rõ ràng hơn ai hết. Đó chính là cảm giác cô luôn gặp phải mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, là cảm giác của một tình yêu trong bóng tối, một tình yêu bị chia cách, một tình yêu không được thừa nhận... Nhưng cô có dám bất chấp tất cả như anh không? Mặc kệ tương lai, mặc kệ bố cô, mặc kệ em trai cô, mặc kệ Quân... để dấn thân vào một cuộc phiêu lưu tình ái mà kết quả không biết có tốt đẹp không, nhưng chắc chắn sẽ gây đau khổ cho rất nhiều người khác, ngoài cô và anh? Cô khẽ lắc đầu:
- Coi như em và anh gặp nhau không đúng thời điểm. Số bọn mình đã thế rồi, chấp nhận như vậy thôi.
- Số phận do chính mình tạo ra. Hãy tin anh! Hãy cho anh thêm sáu tháng nữa, anh sẽ làm hết sức để chúng mình có thể ở bên nhau.
- Em không thể hứa hẹn gì với anh cả.
- Anh có đòi hỏi em phải hứa đâu Vi. Chỉ cần em tin anh thôi, chỉ cần em đừng bi quan như thế.
- Còn vợ anh thì sao? Quân thì sao?
- Đó là sự lựa chọn của cô ấy, đó cũng là sai lầm của anh. Đáng lẽ ra anh phải tìm một cách khác để giải quyết vấn đề của mẹ anh khi đó, nhưng lúc đó anh còn quá trẻ... Giữa cô ấy và anh không có tình yêu, ly hôn chỉ là vấn đề thời gian thôi Vi. Còn với Quân, em không thể đền đáp tình cảm của Quân bằng cách chấp nhận Quân trong khi em không yêu anh ấy - Khi nói câu đó anh nhìn vào mắt cô, nửa như hỏi, nửa như khẳng định - Nếu làm thế tức là em hoàn toàn không tôn trọng tình cảm của anh ấy.
Anh ngừng lại một lúc, dường như để cho những lời nói của anh có đủ thời gian ngấm vào đầu óc cô, rồi nhẹ nhàng, anh đưa tay sang nắm lấy tay cô:
- Anh không cần em phải hứa hẹn gì cả. Mọi việc cứ để anh lo, em hãy tin anh, được không?
- Em không biết - Cô ngập ngừng - Em không muốn bất kỳ một chuyện gì xấu xảy ra với anh.
- Sẽ không có chuyện gì xấu cả - Anh nói như đinh đóng cột - Anh sẽ liên lạc thường xuyên với em.
Rồi anh đẩy điện thoại của anh tới trước mặt cô:
- Ghi số di động của em vào đây.
- Không - Cô từ chối - Em không muốn anh liên lạc thường xuyên với em, ít nhất trong khi anh chưa giải quyết được chuyện gia đình - Cô cẩn thận lựa chọn từ ngữ - Em không thể làm thế, như vậy là không tôn trọng vợ anh...
- Thôi được, đọc số điện thoại của em đi - Anh sốt ruột cắt ngang lời cô để tránh phải nhắc đến vấn đề mà anh không muốn nghe thấy nhất.
- Nhưng đổi lại thì anh phải cho em số tài khoản của anh. Mỗi năm em sẽ chuyển tiền trả cho anh làm hai đợt nhé.
- Sao em cứ nhắc đến chuyện tiền nong mãi thế? - Anh cau mày tỏ vẻ không bằng lòng.
- Đừng đôi co nữa, anh biết tính em mà.
- Thôi được rồi, được rồi...
Anh giơ tay đầu hàng, mở ví rút ra một tấm danh thiếp, viết số tài khoản và số di động của anh vào mặt sau rồi đưa nó cho cô:
- Trong này có đầy đủ thông tin liên lạc của anh. Số di động đằng sau là số điện thoại cá nhân của anh, không liên quan đến công việc. Gọi cho anh bất cứ khi nào em muốn.
- Ôi, muộn quá rồi, mai em có một cuộc họp sớm - Vi liếc nhìn đồng hồ trên di động của anh, giật mình kêu lên. “Thế là toi mất giấc ngủ tối nay rồi”, cô thoáng nghĩ khi nhìn thấy đống tài liệu đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh.
- Anh đưa em về - Anh nói trong khi vẫy tay gọi người phục vụ lại trả tiền.
Ra khỏi ga điện ngầm, anh tiễn cô đến tận cửa nhà. Vi dừng lại dưới cột đèn đường:
- Nhà em đây rồi. Mai mấy giờ anh đi?
- Anh đi chuyến tám giờ sáng.
- Vậy anh về nghỉ ngơi một chút đi. Chúc anh thượng lộ bình an.
Nhưng hình như anh không còn chú ý nghe cô nói nữa. Đôi mắt sâu của anh đang gắn chặt trên khuôn mặt cô, như thể muốn tạc hình cô vào trong trí nhớ. Anh đưa một tay lên vuốt tóc cô, hơi thở của anh khẽ vờn trên trán cô nóng hổi.
- Anh sẽ rất nhớ em - Anh thì thầm khi kéo cô vào trong vòng tay anh.
Vi ngước mắt lên bối rối. Cảm giác hồi hộp bất chợt khiến cho trái tim cô đập một cách điên cuồng. Cô dùng cả hai tay đặt lên ngực, chỉ sợ khoảng cách quá gần tố cáo tâm trạng mà cô đang cố giấu. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xiết chặt vòng ôm quanh người cô trước khi đặt một nụ hôn lên đôi môi cô đang hé mở. Đầu óc Vi mụ mị. Cô muốn ngăn anh lại, muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh, nhưng hình như tứ chi của cô đã bị nụ hôn ngọt ngào của anh chi phối. Một cách vô thức, Vi bỗng thấy mình đáp lại đôi môi anh... Chỉ đến khi anh dừng lại, cảm giác tội lỗi mới dâng đầy trong cô. Nhưng đôi tay cô vẫn không muốn buông rời, đôi mắt cô vẫn đắm chìm trong ánh mắt mênh mông, sâu thẳm và dịu dàng của anh. Cảm giác này ngọt ngào đến nỗi Vi cứ ước ao cho thời gian ngưng đọng lại. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần cuối cùng thôi - Cô nhủ thầm - Rất có thể sau giây phút này, cô sẽ phải xa anh mãi mãi...



Chương 25: Chuyện nghề nghiệp


Tuần sau đó, Vi bận ngập đầu với công việc. Cô không thể ngờ cái nghề kiểm toán này lại vất vả đến thế. Mới đầu còn lâng lâng sung sướng với niềm vui kiếm được việc làm ở một trong những công ty kiểm toán hàng đầu thế giới, Vi không để ý đến khối lượng công việc mà cô phải đảm đương mỗi ngày. Mà khi đó, dù có biết là vất vả đi chăng nữa, cô cũng sẵn sàng tự nguyện giơ lưng ra cho “bọn” tư bản tha hồ bóc lột. Nhưng trải qua vài tháng làm việc cô mới thấm thía cái gọi là “cái giá của đồng tiền”. Công việc được giao khoán với một khối lượng nhằm để tận dụng tối đa sức lực của người lao động. Vi luôn phải vắt chân lên cổ mà chạy mới có thể đuổi kịp deadline. Nhưng nếu ngay cả khi “vắt chân lên cổ” cũng chưa ăn thua, thì đương nhiên cô phải san sẻ khoảng thời gian cá nhân ít ỏi của mình cho công việc. Chẳng mấy chốc Vi đã nhận thấy thời gian làm việc của cô ngày càng kéo dài, thời gian ở nhà ngày càng rút ngắn lại. Vào mùa bận, có những ngày mười một, mười hai giờ khuya Vi mới rời khỏi văn phòng, thân thể rã rời, tinh thần kiệt quệ. Về đến nhà cô chỉ kịp thay bộ quần áo ngủ rồi cứ thế lăn lên giường, để sáng hôm sau lại bắt đầu lặp lại cái vòng quay ấy. Thứ bảy, chủ nhật hay ngày lễ tết nhiều khi cũng không phải ngoại lệ. Công ty trả tiền cho nhân viên làm việc, nên phải tận dụng tối đa sức lao động của họ cho xứng đáng với những đồng tiền đã trả, khách hàng trả tiền cho công ty kiểm toán theo giờ nên cũng ra sức ép công ty phải nhanh chóng cho ra kết quả để tiết kiệm tối đa chi phí phải bỏ ra. Cuối cùng, toàn bộ mấy tầng sức ép đó đều dồn hết lên cái nền móng dưới cùng, tức là lên lưng những người lao động làm công ăn lương như vi. Nhưng bù lại, Vi đã được tôi luyện để trưởng thành hơn rất nhiều từ một môi trường khắc nghiệt như vậy. Cô học hỏi được nhiều điều: từ phong cách làm việc chuyên nghiệp, hiệu quả, đến khả năng phối hợp làm việc nhóm; từ kỹ năng chuyên môn, đến những kỹ năng mềm khác như giao tiếp, trình bày, thuyết phục; từ tác phong kỷ luật, thói quen đúng giờ đến cách làm việc trong một môi trường đa văn hóa... Nhưng một trong những may mắn nữa của cô phải kể đến chính là Nam, người đã giúp cô rất nhiều trong chặng đường chinh phục những nhà tuyển dụng khó tính ở NKT khi đó, và cũng giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc bây giờ...