XtGem Forum catalog

Đồ tồi ! Tôi yêu anh

Posted at 27/09/2015

356 Views

Vĩnh Quân tức giận bỏ đi……… lau chỗ khác!
Một lúc sau, Vĩnh Quân thấy nó thay quần áo rồi dắt xe ra cửa.
- Cô định đi đâu đấy?
- Thì mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi chả đc đi đâu chơi cả! Nhân tiện hum nay có anh làm tất cả việc nhà nên tôi phải đi “đánh bóng mặt đường” cái , nhớ đường, nhớ phố quá trời! – Nói rồi nó dắt xe lao thẳng ra cổng chẳng để cho Vĩnh Quân kịp nói điều gì. Nói là đi chơi chứ thật ra là nó rẽ về thăm nhà. Vắng nhà biệt tích mấy hôm thế, nó biết bố mẹ cũng lo cho nó lắm.
- Ông ơi, con nó về này! – Thấy nó về mẹ nó mừng lắm , vội chạy ra đón nó – Cái con nhỏ trời đánh này! Mày đi lâu thế mà chẳng liên lạc gì cho bố mẹ. Làm ở nhà, bố mẹ ai cũng lo cho mày đó!
Nó sụt sịt – Thật ko mẹ? Tại con bận học quá nên ko có tg gọi điện về (điêu chưa kìa!). Với lại hôm nay con về tận nhà rồi còn gì!
- Cha bố cô – Mẹ nó dí đầu yêu nó – Thôi dựng xe vào nhà, bố mày đang nấu chè bí – món mày thick đó (nó thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ bố nó đấy. Khác hẳn các gia đình khác, mẹ nó buôn bán nhỏ, còn bố nó thì ở nhà làm nội trợ, cho nên mới có chuyện nó tuy nhà chẳng khá giả gì như mấy cô tiểu thư cùng trường nhưng cũng đc bố nó cưng lắm, chả bắt làm gì, việc nhà bố nó làm tất tuốt.) – Dạ có chè bí ạ? – Nó dựng xe lao như bay vào nhà. Cùng lúc đó, bố nó bưng nồi chè bí ra ngoài, miệng xít xoa: – Con gái rượu của bố cũng biết đường mò về nhà cơ àh? Tưởng đi biệt tăm biệt tíck rồi hả? – Nó choàng tay lên cổ bố nó, hôn cái chụt vào má rõ kêu – Bố nè, con gái rượu của bố ko bao giờ biết quên đường về nhà nghe! Ai bảo có ông bố nấu ăn ngon quá cơ!
- Thôi đi cô, lại nịnh bố rồi. – Nó cười rõ hiền, múc cháo ra bát cho nó – Vào rửa tay rồi ra ăn.
- Ứ, con ăn luôn cơ! Tay con sạch mà, tắm từ hôm qua rồi đó bố!
- Con nhỏ này thật là! – Bố nó lắc đầu nhìn nó cười. “Con bé này ko biết đến bao giờ mới lớn ?!?”
Nó xì xụp húp bát cháo một cáck ngon lành cứ như đã bị bỏ đói bao ngày rồi.
- Ngon… ngon thật bố àh – Nó vừa ăn vừa xít xoa.
- Ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng. – Bố mẹ nó nhắc liên hồi.
- Bố ơi, còn thừa bố nhớ bỏ vào ngăn đá cho con nhé, ăn lạnh mới ngon! (nói thế mà chè nóng nó chả đang bụp như gì rồi còn gì!).
- Uhm, nhưng cô ăn thế này thì liệu còn mà để tủ lạnh ko? – Bố nó cười chọc nó.
- Đâu có, con ăn hơi bị ít mà! Ngon thật!
- nó ngẩng đầu lên nói đc vài câu lại cúi xuống xì xụp húp tiếp.
- Thế con ở nhờ nhà bạn tốt chứ?
“Sặc!” – Mẹ nó vừa hỏi mà đã khiến nó ho sặc ho sụa. Nó lắp bắp:
- Tốt… tốt cả mẹ ạ.
- Uhm, nhưng ở nhờ nhà bạn có ảnh hưởng đến nhà người ta ko?
- Dạ…… ko, ko sao mà mẹ.
- Thế bố mẹ bạn con có nói gì ko? Ở nhờ như vậy, có lẽ mẹ cần đến gặp để có đôi lời nói cảm ơn họ chứ!
- Ko……….. Ko cần đâu mẹ! – Nó cuống cuồng.
- Sao lại ko, bữa nay mẹ phải đến gặp họ. Ai lại cứ để con ở đó mà ko có lời nào chứ?!?
- Nhưng hai bác ấy đi công tác ở Mỹ cả rồi!
- Vậy hóa ra chỉ có hai đứa thôi àh?
- Dạ vâng!
- Vậy thì mẹ càng phải đến xem chúng mày ăn ở ra sao! Tối nay mẹ đến.
“Á, mẹ đùa đấy àh?”
***
- EEEEEEEEEEEEE, con nhỏ kia?
- Ơ, mày đi đâu đấy?
- Tao phải hỏi mày mới đúng! Dạo này mày làm sao mà hễ tan học là đã chả thấy mày đâu? Hay có bồ rồi nhóc?
- Mày điên àh? Ma nó thèm tao!
- Thế dạo này mày đi đâu?
- Tao………….
- Ơ hay từ lúc nào mày quên con bạn này rồi hả? Mà sao trông mày bờ phờ thế? Chắc chắn đang lo nghĩ chuyện gì! Khai mau.
- Tao……….
- Sao mày cứ “tao” mãi thế? Nói vào chủ đề chính đi! Biết đâu tao lại có thể giải quyết dùm mày.
- ………
- AAAAAAAAAAA, mày ko đùa tao đấy chứ?
- Ko, đùa làm gì!
- Như phim truyền hình ý, ko thể tin nổi. Một đứa như mày mà lại ngày lại ngày đc cận kề ở bên anh hót boy, chăm sóc anh và biết đâu…………
- Kái con hâm này, tao đang bực mình đây, mày còn đùa cái nỗi gì! Giúp tao giải quyết vấn đề đi.
- Uhm, tao biết rồi. Vấn đề bi giờ là mày ko biết làm thế nào với chuyện tối nay mẹ mày sẽ đến thăm nơi “ở nhờ” của mày chứ gì? Và càng nghiêm trọng hơn khi mày ko thể để mẹ mày gặp Vĩnh Quân và hắn thì cũng ko bao giờ đứng về phía mày chứ gì? Và……….
- Thôi đi bà cô! Tao đau hết cả đầu rồi, mày phân tích nghe cứ như một mớ hỗn lộn vậy!
- Rồi, vậy thì tóm lại là mày ko biết làm thế nào sử lý đc tên Vĩnh Quân chứ gì? Yên tâm, gặp đc “quý nhân phù trợ rồi đó”

Vừa về đến nhà, thấy Vĩnh Quân đang lau chùi cửa kính, nó vội vàng:
- Âý, sao anh lại phải làm mấy việc này chứ? (hỏi điêu chưa kìa!) Cứ để đấy tôi làm. Anh đi nghỉ đi! – Nó đẩy Vĩnh Quân ra rồi lấy khăn lau chùi rất chăm chỉ khiến cho Vĩnh Quân rất đỗi ngạc nhiên. Cậu chả hiểu nó đang làm gì nữa.
- Cô có bị sao ko đấy?
- Ko, ko sao mà. Chả qua tôi thấy mình thật sai khi bắt anh phải làm việc này! – Tỏ vẻ ân hận mới sợ chứ!
- Thái độ và hành động của cô thay đổi như chong chóng! Nói thật chắc để hiểu đc cô cả đời ko hết! – Vĩnh Quân chép miệng, vươn vai – Đi tắm cái đã, mệt chết đi đc!
***
- Vĩnh Quân nè, anh đã xem bộ phim “mặt nạ quỷ” chưa?
- Chưa, nhưng thấy bảo hay lắm.
- Đúng đúng đó. Hay lắm! Tôi đang có một vé đi xem ở rạp đây nè. Nhưng tối nay tôi bận ko đi đc. Bỏ đi thì thật phí!
- Ý cô là bảo tôi đi xem chứ gì?
- Uhm, anh đi đi!
- Sao hôm nay tốt đột xuất vậy?
- Đâu có, chẳng qua tôi có tính tiết kiệm. Bỏ cái vé này thì thật phí. Mà anh lại chưa xem thì cho thôi. Ko đi thì thôi lại còn nghi ngờ lòng tốt người ta.
***
- Anh đi thong thả nhé! – Nó cười tươi rói tiễn Vĩnh Quân ra cửa. Vừa nghe thấy tiếng con SH chạy khỏi cổng, nó đã cuống cuồng đóng cái “sầm” cửa lại. Rồi cứ như một đoạn phim tua nhanh, nó lao vào dọn dẹp tất cả tàn tích có liên quan đến sự tồn tại của Vĩnh Quân, àh quên có cả sự giúp đỡ của bé Tũn! Đừng ngạc nhiên vì bé Tũn luôn là đồng minh tốt bụng của nó mà. “Phù! Cuối cùng cũng xong”. Chuông cửa chợt kêu!
- Waaaaaaaaaaaaaaaaaa, nhà anh Vĩnh Quân to thật! – Nhỏ bạn nó vừa bước vào nhà đã la lên sung sướng. Nhỏ vừa nhìn thấy bé Tũn đã véo cái vào má con bé.
- Á!… – bé Tũn kêu khẽ bởi cái véo của nhỏ.
- Èo, em anh Vĩnh Quân đây hả. Trông yêu thế.
- Sao ai cũng thích véo má em thế? Yêu sao cứ làm đau em thế? – Bé Tũn nhăn mũi nói.
- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, yêu cho roi cho vọt mà! – Nó và con nhỏ bạn cùng đồng thanh. Cùng lúc đó, chuông cửa lại reo. Cả ba cùng nhìn nhau lo lắng. (liệu có phải là Vĩnh Quân về đó ko ý mà!) Cả ba rón rén bước ra cửa và……… Nó mở cửa thế thôi.
- AAAAAAAAAAAAAAAA, là mẹ! – Nó reo lên sướng!
- Cái con nhỏ này, đừng nói gặp đc mẹ mà sung sướng như thế.
- Chúng cháu chào bác ạ! – Con nhỏ bạn nó và bé Tũn cùng đồng thanh.
- Uhm, bác chào hai cháu. Mà cháu bé này là ai vậy? (thôi chết bữa nọ nc với mẹ nó quên mất là còn có bé Tũn)
- Dạ, em gái cháu ạ.
“Trời ơi, cái con này!” – Nó nhăn mặt nhìn con bạn.
- Bác tưởng chỉ có hai đứa ở với nhau thôi. – Quay sang phía con – Con bé Ly này thật là, chả nói trước gì cho mẹ là ở nhà còn có em nhỏ thế này, để bố mày làm thêm nhiều thức ăn mang tới. (Phù, hết cả hồn!)
- Bác vào nhà đi ngồi đi ạ! – Con bạn nhanh nhẩu đỡ lấy đống thức ăn.
- Nhà cháu to và rộng thật!
- Dạ vâng, cháu cũng thấy rộng và đẹp thật, nhà này chắc mang phong cáck châu Âu bác nhỉ? – Nó vừa nói, cả ba người còn lại quay ra nhìn nó. – À, dạ dạ… cháu……… – Con nhỏ liếc mắt cầu cứu nó.
- Mẹ à, cái Trang (tên con bạn nó đấy) nó có bao giờ để ý đến nhà nó đâu. Mẹ xem đấy, hỏi một câu rõ ngớ ngẩn. Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, chắc vậy mới hợp đc với con.
- Cha bố nhà các cô, chỉ chơi thôi có quan tâm gì đến nhà cửa đâu. Thế mà kòn ko lo học thì đúng chịu các cô!
- Dạ vâng, chúng cháu biết vậy mới phải chăm chỉ học thế này đấy ạ.
- Uh, tôi đợi xem bài kiểm tra tới là biết ngay mà!
- À,…. dạ… dạ vâng! – Nó và nhỏ Trang cùng đồng thanh.
- À, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ, mẹ hơi buồn một chút! (trời ah!)
- Dạ, ở kia mẹ ạ!
- Uh.
“Phù”. – Hết cả hồn, may mà mẹ bà dễ tin người, “y như bà đó”.
- Này, ý gì đó hả. Bà đó, cẩn thận cái mồm dùm tôi!
- Biết rồi!
- Nhưng mẹ chị vui tính giống chị nhỉ? – Bé Tũn cười tươi nhìn nó.
- Uhm, yêu bé Tũn nhất, chả nói cần nói gì cả, lúc nói lại toàn lời hay, ko như cái người này ăn nói linh tinh!
- Á á, tôi lại oánh bà bi giờ, cái tội giám nói xấu tôi này. – Chúng nó cười đùa nhau vui như hội. Chợt mẹ nó bước ra vẻ mặt ko bình thường.
- Sao lại có cái lọ OX “tuốt lại vẻ đẹp trai” thế này? (oái mẹ nó mà cũng biết cái này hay sao? Chắc chắn là một fan ruột của quảng cáo rồi đây! keeeeeeeee).
- Dạ…… – Lần này thì nó lắp bắp ko biết nói sao cả.
- Dạ, àh bác ơi đó là của bố cháu đấy!
- Cái gì? – Lần này ko phải chỉ có mẹ nó mà đến cả nó cũng phải trố mắt trc câu vừa nói
của nhỏ bạn.
- Cháu nói gì vậy? Sao bố cháu lại dùng cái này chứ?
- Dạ bác xem đó! – Quay sang phía bé Tũn – Chả biết con em cháu nó nghĩ gì mà ngày mùng 9 – 9 vừa rồi nó tặng bố cháu cái này đấy ạ! Lại còn bắt bố cháu phải dùng. Mà bố cháu thì yêu nó nhất mà. Chiều con gái út lắm nên mới có chuyện để trong phòng tắm đó bác.
“Cái gì, sao lại đổ cho mình chứ”
- Trời, trẻ con đó mà. Chắc cháu yêu bố lắm?
- Dạ……….? Bố ạ? Dạ……. vâng. – Giọng nó thoảng một nét buồn mà chẳng ai nhận ra!
- Bác uống cafe nhé.
- Ấy, bác thì cafe gì chứ! Có nước cam thì cho bác một cốc.
- Dạ có đấy bác, ở trong bếp nhà cháu đầy. – Bé Tũn hởn hở...