XtGem Forum catalog

Điều Bí Mật

Posted at 27/09/2015

731 Views



- Chú sẽ đưa cháu về với mẹ. Nhưng cháu có biết mẹ cháu đang ở đâu? Hôm nay cháu tới đây cùng bố mẹ sao?

- Không. Cháu với daddy tới đây. Nhưng daddy bỏ cháu đi rồi. Oa oa… Daddy không cần cháu… – Thằng nhóc đang nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa nói tới đây thì lại khóc ầm lên một cách đầy tủi thân.

- Nào, có phải chú đã nói, là con trai thì nhất định không được khóc, đúng không? – Đại ngồi xuống cạnh nó – Trước hết nói cho chú biết tên của cháu, sau đó nói cho chú biết cháu ở đâu, chú sẽ đưa cháu về.

Thằng nhóc nhìn anh, cảm thấy anh rất đáng tin cậy thì lập tức lục từ trong chiếc túi vải cạnh người ra một mẩu giấy gấp tư và đưa cho anh. Đại ngạc nhiên, mở ra thấy trong có mấy dòng chữ:

“Alex Vũ. Địa chỉ: Ẩm Thực Đạo Quán, số 8, ngõ 201, đường X, Hà Nội. Số điện thoại: 0915 xxx xxx hoặc 0944 xxx xxx.”

- Cháu ở đây sao? – Đại giật nảy người khi đọc tới dòng địa chỉ và số điện thoại trên tờ giấy.

Một trong hai số điện thoại này chẳng phải là của ông Cương, ông chủ của Ẩm Thực Đạo Quán hay sao? Thằng nhóc này không ngờ lại là con cháu của ông. Đại còn đang ngẩn ra trước sự trùng hợp này thì người quản lý, sau khi gặp một nhân vien bảo vệ, lúc này đã trở lại, nói nhỏ với anh:

- Anh Đại, có thể bố cậu nhóc này chính là người đã được người của chúng ta đưa xuống bệnh viện dưới Hà Nội chiều nay.

- Sao? Anh ta bị làm sao? – Đại giật mình hỏi lại.

- Anh ta đột nhiên nôn ra rất nhiều máu, sau đó ngất đi ở bãi gửi xe. Nhân viên của chúng ta đã đưa anh ta vào thẳng trong thành phố. Xe ô tô của anh ta hiện vẫn ở trong bãi.

- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa cậu bé này về nhà nó.

Nói rồi anh lại quay sang nhìn thằng bé, sau đó rút điện thoại ra và bấm số gọi số của ông Cương.

- Cháu là Đại. Hiện tại bé Alex Vũ đang ở chỗ cháu, bố thằng bé bị bệnh nên đã được chuyển thẳng về bệnh viện bằng xe cấp cứu. Một lát nữa cháu sẽ đưa thằng bé về chỗ bác.

Đại nghe ông Cương cảm ơn, sau đó đưa máy cho Alex:

- Ông cháu muốn nói chuyện với cháu.

Thằng bé cầm lấy điện thoại áp lên tai, sau khi nghe tiếng của ông Cương ở đầu máy bên kia thì nó bỗng trở nên vui vẻ hẳn:

- Con không sao? Chú nói chú sẽ đưa con về.

- …

- Vâng, con sẽ ngoan mà. Ông ngoại không cần lo lắng.

Nói xong, thằng nhóc đưa điện thoại lại cho anh, Đại lại nói thêm với ông Cương vài câu, hứa sẽ đưa thằng bé về nhà an toàn, sau đó ông Cương mới yên tâm cúp máy.

- Đi nào nhóc, chú đưa cháu về.

Đại vừa lái xe, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn gương mặt đang dán chặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài của thằng nhóc. Bất chợt, anh nghĩ ra một vấn đề, ông Cương vốn không hề có con gái, tại sao thằng bé nhóc này lại ông là ông ngoại? Rồi như có một linh tính, anh thấy tim đập loạn lên, khó khăn lắm anh mới kìm lại được sự kích động của mình. Anh hỏi thằng nhóc một câu bâng quơ.

- Alex, chú thấy tiếng Anh của cháu rất giỏi. Cháu mới ở nước ngoài về sao? Bố mẹ cháu cũng ở đó luôn à?

Alex quay vào nhìn anh, sau đó đưa tay xoa xoa đầu, cuối cùng gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu. Đại bật cười hỏi:

- Sao thế? Sao lại gật rồi lại lắc?

- Chỉ có cháu với mẹ ở nước ngoài về thôi. Còn daddy ở Việt Nam.

- Sao vậy? Bố mẹ cháu không sống cùng nhau sao? – Lúc này, Đại gần như có thể chắc chắn thân thế của thằng nhóc này rồi.

Nó là con cô, là con trai của người mà anh yêu thương nhất, nhớ nhung nhiều nhất. Nó cũng là con của người bạn thân nhất của anh, người đã vì tình yêu mà đẩy anh vào con đường phá sản, khiến anh mất đi Phương Đông, và cướp mất cả người mà anh yêu. Nhưng anh không thể ghét bỏ đứa bé này, thậm chí vừa gặp đã thấy yêu thích nó.

- Mẹ và daddy không sống chung với nhau. Chỉ có cháu và mẹ thôi.

- Mẹ cháu làm nghề gì?

- Mẹ cháu là đầu bếp.

- Woah, chắc là mẹ cháu nấu ăn rất ngon, đúng không? – Anh cười, giọng điệu tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

- Chắc chắn rồi – Alex hếch cái mũi nhỏ lên một cách tự hào – Mẹ xinh đẹp của cháu nấu ăn là tuyệt nhất.

- Mẹ cháu rất đẹp sao?

- Đúng vậy, mẹ rất đẹp. Các chú mang hoa tới tặng mẹ đều nói như thế.

- Chà, vậy là mẹ cháu được rất nhiều người theo đuổi? Cháu có thích ai trong số họ không?

- Các chú cho cháu rất nhiều chocolate và đồ chơi đẹp, nhưng cháu không thích chú nào hết.

- Vì sao?

- Vì mẹ đều không thích. Mẹ không thích thì cháu cũng không thích.

- Vậy nếu mẹ cháu thích thì cháu sẽ thích? – Đại cười hỏi.

Nghe anh hỏi vậy, thằng nhóc ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó đáp:

- Cháu sẽ thích, nhưng sẽ không thích bằng daddy.

Đại cười không nói gì nữa mà tập trung vào lái xe. Con trai của Linh thật sự rất đáng yêu giống mẹ và thông minh giống bố. Chắc hẳn cô đã dạy dỗ nó rất tốt? Anh chỉ không ngờ là cô có thể gan lỳ sống độc thân và nuôi đứa trẻ này một mình ngần ấy năm trời. Trong lòng Đại chợt thấy vui vui. Anh lại đề nghị:

- Alex, chú cháu mình đi ăn tối đã nhé!

- Vâng. Cháu cũng đói lắm rồi – Alex xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, đầu gật lia lịa.

- Nhưng nếu chúng ta về trễ, mẹ cháu sẽ không phạt cháu chú?

- Mẹ cháu về quê rồi, chú đừng lo. Nếu mẹ cháu có biết thì chắc chắn ông ngoại cũng sẽ nói cho mẹ biết là cháu không sao.

- Nhóc con thông minh lắm. Vậy cháu muốn ăn gì, chú chiêu đãi.

- Gà rán nhé chú!

- Đồng ý.

Đại gật đầu cười, còn thằng nhóc ngồi bên cạnh thì hoan hô không ngớt. Mặc dù mẹ yêu chiều nó nhưng cũng rất khắt khe trong việc ăn uống, rất ít khi mẹ cho phép nó ăn KFC. Mẹ còn nói nếu ăn nhiều gà rán, nó sẽ bị phình to ra như quả bóng, sẽ rất xấu xí. Thế nên lúc này khi Đại hứa đưa nó đi ăn gà rán, tất nhiên là nó rất vui vẻ rồi.



Chương 71: Những nỗi đau âm thầm



Trong nhà hàng Vietfood trên phố Bà Triệu, lúc này là gần tám giờ tối, trên tầng hai, ngay ở góc phòng nơi có thể nhìn xuống con đường phía dưới, có một người đàn ông và một chú nhóc đang ngồi. Thằng nhóc đang cầm một cái đùi gà rán trên tay, phùng má trợn mắt mà gặm một cách ngon lành, dầu rán dính đầy trên tay và má nó khiến người đàn ông ngồi đối diện không khỏi bật cười. Anh không ăn gì, chỉ có một chai bia trước mặt đã vơi đi một nửa.

- Ngon chứ? – Đại thích thú ngắm nhìn thằng bé ăn.

Alex không đáp, chỉ gật đầu một cái. Sau khi nuốt vào một miếng thịt gà lớn, nó vươn bàn tay nhỏ dính đầy dầu ra, cầm lấy cốc pepsi của mình và hút một hơi thật mạnh. Cái bụng đã tạm thỏa mãn rồi, nó mới tạm buông chiếc đùi gà rán đã bị gặm nham nhở xuống, để yên cho Đại lau tay, lau mặt giúp nó.

- Nếu ngon, lần sau chú đưa cháu tới đây ăn, chịu không?

- Nhưng chú đừng nói với mẹ cháu nhé, mẹ không thích cho cháu ăn gà rán – Alex gật đầu, sau đó còn cẩn thận dặn dò.

- Được, có chú, mẹ cháu nhất định cho phép.

- Chú quen mẹ cháu sao? – Alex chớp chớp mắt hỏi. Đại ngẩn ra, sau đó lại cười đáp:

- Ừ, chú và mẹ cháu là người quen cũ.

- Mẹ sẽ không cho phép nếu chúng ta xin phép đâu. Bác Phong nói mà mẹ còn không đồng ý – Alex lắc lắc cái đầu nhỏ của nó, thì thào nói với anh như đang nói một chuyện vô cùng bí mật.

- Bác Phong là ai? – Đại nhíu mày hỏi, một chút không vui chợt xuất hiện khi nghe tới tên một người đàn ông khác ở bên cô.

- Là bác Phong ạ! – Alex ngây thơ giải thích.

- Là bạn của mẹ cháu à?

Alex ra chiều suy nghĩ, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi nó lại tiếp tục chuyên chú vào việc gặm cho hết cái đùi gà rán.

Đại quay mặt nhìn ra bên ngoài, nhưng ánh mắt cũng chẳng tập trung được vào một cái gì cả. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: vậy là cô cũng chẳng chịu nổi cô đơn. Nhưng tại sao cô lại không tái hôn? Chẳng lẽ cô thực sự muốn sống như vậy cả đời?

- Thế mẹ cháu không cho phép thì chúng ta bó tay à?

- Không ạ. Bác Phong thường lén dẫn cháu đi. Mẹ không biết, hoặc có biết thì cũng chỉ mắng bác Phong thôi. Hi hi.

- Cháu thích bác Phong không?

- Có. Thích chứ ạ! Bác Phong là người chiều cháu nhất, sau daddy. Nhưng daddy rất ít khi ở với cháu. Nên chỉ có bác Phong là người hay bênh cháu mỗi khi mẹ muốn phạt cháu.

- Cháu có muốn bác Phong làm daddy của cháu không? Alex lắc đầu.

- Tại sao? – Đại mỉm cười hỏi.

- Vì mẹ không thích.

Đại ngẩn người. Trẻ con không khi nào nói dối, nhưng anh cũng không nghĩ rằng thằng bé này lại hiểu chuyện tới như thế. Những đứa trẻ khác, nó có thể sẽ không thích cha hay mẹ nó tái hôn, không thích phải chia sẻ người mà nó yêu nhất với một người xa lạ khác, đó chỉ là sự ích kỷ đáng yêu của con trẻ...