Đạo tình
Posted at 27/09/2015
1426 Views
Cô đúng là có bản lĩnh, lặn biệt tăm biệt tích, khiến chúng tôi không thể tìm thấy. Ly Tâm, về điểm này tôi không thể không khâm phục cô, tất nhiên là ngoài tài nghệ lái xe của cô ra".
Ly Tâm nói thản nhiên với Tiêu Vân: "Tôi có bảo anh đi tìm tôi đâu".
Tiêu Vân ngậm miệng, không biết nên trả lời như thế nào, Tú Thủy lên tiếng: "Nhưng bọn chị muốn tìm em".
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tú Thủy, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, Ly Tâm liền cúi đầu tiếp tục ăn. Cô không bảo bọn họ đi tìm, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác muốn tìm cô. Chữ "muốn" này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Ly Tâm lại không phải là người tuyệt tình, cô không thể tỏ ra vô tình với người thật lòng quan tâm đến cô.
Tuấn Kỷ mỉm cười, đưa một cốc nước lọc cho Ly Tâm: "Không ngờ lại gặp cô trong tình huống nguy hiểm vừa rồi. Cô thử nói xem có đúng với câu "Ta quay cuồng tìm nàng trong muôn vạn- Khi ngoái đầu chợt thấy bóng ai kia" hay không?"
"Thảm rồi". Tiêu Vân đột nhiên kêu lên, làm động tác không chịu nổi rồi đi vào trong chỉnh đốn lại hình tượng.
"Cô hãy nghỉ ngơi một lát. Vết thương của cô cần nhanh chóng xử lý, đừng để bị nhiễm trùng". Tuấn Kỷ cất giọng đầy quan tâm và lo lắng với Ly Tâm.
"Không sao đâu". Vết thương này chẳng là gì cả, nếu so với vết thương khi đi theo Tề Mặc thì đúng là không đáng nhắc đến.
Tú Thủy liền đứng dậy: "Em nói gì thế, em bị rách cả da sao có thể không xử lý. Để chị bôi thuốc giúp em". Tú Thủy vừa nói vừa kéo Ly Tâm lên tầng trên. Ly Tâm nhíu mày, bắt gặp vẻ kiên quyết của Tú Thủy, cô không nói một lời nào liền đi theo Tú Thủy.
Ở tầng dưới, Ngô Sâm nhìn theo bóng Ly Tâm cho đến khi cô khuất dạng. Anh ta quay sang nói với Tuấn Kỷ đang ngồi tựa người vào ghế sofa: "Tuấn Kỷ, cô Ly Tâm này có vẻ không đơn giản, cậu đừng chìm đắm sâu quá".
Tuấn Kỷ nhếch mép mỉm cười và cất giọng từ tốn: "Thích một người thì có liên quan gì đến chuyện cô ấy đơn giản hay không?"
Ngô Sâm bất giác lắc đầu, lúc Tuấn Kỷ lật cả nước Mỹ để tìm Ly Tâm, anh ta và những người khác đều đoán ra có lẽ anh chàng playboy này đã thật sự động lòng. Thế nhưng Ly Tâm ngoài danh hiệu vua tốc độ, thân thế của cô có vẻ không đơn giản.
Ngô Sâm liền hạ thấp giọng: "Cảnh tượng vừa rồi chắc cậu cũng đã thấy. Cô ấy không hề chớp mắt khi chứng kiến chúng ta giết người, cô ấy tỏ ra bình tĩnh hơn cả tôi và cậu. Còn nữa, khẩu súng trong tay cô ấy không phải loại bán trên thị trường, mà là loại đặt sản xuất riêng cho một nhân vật thế lực nào đó. Cậu đừng sơ ý quá".
Tuấn Kỷ lắc đầu không tán thành ý kiến của Ngô Sâm: "Nếu Ly Tâm là Tú Thủy, liệu cậu có phòng bị như vậy không?".
Ngô Sâm lập tức ngậm miệng, chỉ chăm chú nhìn Tuấn Kỷ mà không lên tiếng. Đôi mắt Tuấn Kỷ sáng rực: "Tôi đã mất công tìm cô ấy lâu như vậy, không ngờ hôm nay tình cờ gặp lại cô ấy. Lần này, tôi tuyệt đối không buông tay"
Chương 91 -Truy sát
Ly Tâm bị Tú Thủy kéo lên tầng trên, Tú Thủy xử lý vết thương của cô rồi bôi thuốc rất thành thạo. Ly Tâm không hiểu tại sao cô chỉ bị rách tý da mà bọn họ tỏ ra lo lắng đến thế, có điều nhìn động tác thành thục của Tú Thủy, Ly Tâm bất chợt nhớ đến đôi bàn tay lóng ngóng và thô bạo của Tề Mặc khi bôi thuốc cho cô. Ly Tâm mỉm cười, bây giờ nghĩ đến mới thấy khôi hài, thế nhưng cô lại đón nhận rất tự nhiên.
Tú Thủy ngồi bên cạnh vừa bôi thuốc cho Ly Tâm vừa lẩm bẩm: "Lần này kiểu gì cũng không thể để em bỏ đi mất, hại chị vừa lo chết đi được, vừa nhớ em nữa chứ. Hôm nay tình cờ gặp lại, em hãy ở đây với bọn chị một thời gian, nhớ cho chị phương thức liên lạc, chị rất sốt ruột khi không tìm thấy em, em mau cho chị số điện thoại của em". Tú Thủy vừa nói vừa trừng mắt với Ly Tâm.
Ly Tâm hơi nhíu mày: "Em không dùng điện thoại di động, với lại em có việc cần giải quyết nên mới đến đây, em không thể ở lại lâu hơn, lát nữa em sẽ lên đường".
"Không được". Vừa nghe Ly Tâm nói sẽ đi, Tú Thủy liền đứng bật dậy, nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt dữ dội: "Em cần giải quyết việc gì thì hãy nói cho bọn chị biết, bọn chị sẽ giúp em, em không được bỏ đi, làm sao có chuyện như vậy chứ, khó khăn lắm mới gặp lại, vậy mà em nói đi là đi, không được". Tú Thủy vừa nói vừa giữ chặt tay Ly Tâm.
Ly Tâm bóp trán: "Em có chuyện thật mà". Nếu không phải Tú Thủy quan tâm cô thật lòng, cô còn lâu mới giữ thái độ mềm mỏng như vậy.
Thấy Ly Tâm có vẻ kiên quyết, Tú Thủy liền gọi vọng xuống bên dưới: "Các anh mau lên đây đi, Ly Tâm nói cô ấy phải đi bây giờ, nhanh lên". Ly Tâm lâm vào tình cảnh khóc dở mếu dở.
"Tại sao cô đi vội thế?" Tuấn Kỷ xuất hiện ở cửa phòng, cau mày nhìn Ly Tâm và lên tiếng hỏi nhỏ.
"Tôi có việc cần làm". Ly Tâm thẳng thắn trả lời.
Tiêu Vân đứng đằng sau Tuấn Kỷ lên tiếng: "Có việc cũng không nhất thiết bỏ đi ngay, hơn nữa chúng tôi có thể giúp cô, nơi này là địa bàn của Tuấn Kỷ, có khó khăn gì cô chỉ cần mở miệng là được, không cần cô đích thân ra mặt, cậu ấy chắc chắn sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô".
Tuấn Kỷ gật đầu cất giọng nghiêm túc: "Bất cứ là việc gì, tôi cũng có thể giúp cô".
Ngô Sâm đứng bên cạnh đưa mắt liếc Tuấn Kỷ, lời hứa này có vẻ hơi quá, nếu Ly Tâm bắt anh ta giết người phóng hỏa, anh ta cũng sẽ giúp cô? Có điều xem ra Tuấn Kỷ dám nhận lời Ly Tâm, chắc anh ta cũng đã có sự chuẩn bị về phương diện này.
Ly Tâm ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của bốn người. Ly Tâm quay sang Tú Thủy, thấy cô không ngừng gật đầu, Ly Tâm nghĩ ngợi một lát rồi mở miệng: "Tôi muốn tìm một người".
Dù sao một mình Ly Tâm cũng chẳng thể làm gì ở địa bàn Hongkong, hơn nữa Tề Mặc còn phát lệnh huy động mọi thế lực của Tề Gia ở đây để truy bắt cô, tuy bây giờ Tề Mặc có khả năng thu hồi mệnh lệnh đó, nhưng nếu cô đi tìm người phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương, chắc chắn cô sẽ bị giải thẳng về nước Mỹ, vừa lãng phí thời gian vừa tốn công đến tận đây tìm kiếm. Hongkong tuy là thành phố nhỏ, nhưng một mình cô khó có thể tìm ra Tùy Tâm. Đã có người tình nguyện giúp cô, vậy thì cô thử một lần xem sao.
Nghe Ly Tâm nói muốn tìm người, Tuấn Kỷ mỉm cười lên tiếng: "Cô nói đi". Tìm người đối với Tuấn Kỷ là chuyện quá nhỏ, anh ta có thể hô phong hoán vũ ở địa giới này, chỉ mỗi việc cỏn con là tìm người thì có gì khó.
Tuấn Kỷ không hề tỏ ra đắc ý cũng không hề do dự mà rất bình thản, chứng tỏ anh ta tin tưởng việc này hoàn toàn nằm trong khả năng của anh ta. Ly Tâm bất giác nhíu mày: "Đừng có mừng vội, hiện tại Hồng Ưng của Tề Gia đã ra lệnh bắt giữ cấp một người tôi cần tìm. Anh chỉ có hai ngày là nhiều nhất, liệu có thể giải quyết không, nếu anh không làm được, tôi cũng không miễn cưỡng anh". Không phải cô chỉ có thể cho Tuấn Kỷ từng đó thời gian mà cô chỉ có thể trì hoãn đến lúc đó là cùng.
Tuấn Kỷ nghe vậy hơi cau mày, Tiêu Vân và Ngô Sâm ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, Tề Gia đâu phải đối tượng dễ nhằn. Tiêu Vân cất giọng lo lắng: "Tuấn Kỷ, việc này sẽ khiến cậu trực tiếp đụng độ Tề Gia".
Tuấn Kỷ không rời mắt khỏi Ly Tâm, miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Tên của người đó?"
Thấy Tuấn Kỷ dám nhận lời, Ngô Sâm và Tiêu Vân lại nhìn nhau nhưng không lên tiếng. Ly Tâm nói thẳng: "Anh ra giá đi!". Cô không thích nợ ân tình của người khác, cũng không cần người khác giúp đỡ vô điều kiện, ân tình là thứ nhiều lúc trả không nổi.
Tuấn Kỷ cười cười: "Được thôi, tranh người với Tề Gia, không phải quá nghiêm trọng cũng không phải chuyện nhỏ. Mười triệu đô la Mỹ, nếu cô không có tiền, tôi có thể cho cô nợ".
Ly Tâm gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức gửi ngay ba triệu vào tài khoản của anh. Số còn lại khi nào anh đưa người mạnh khỏe về cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh ngay". Khoản tiền này Ly Tâm hoàn toàn có khả năng chi trả. Sau khi rời tổ chức ăn trộm, Ly Tâm tích lũy được một khoản không nhỏ. Hơn nữa, Tề Mặc còn chia cho cô hai phần trăm thu nhập ở Đông Nam Á, chỉ riêng khoản này cũng đã là con số trên trời.
Tuấn Kỷ gượng cười lắc đầu, anh ta đoán Ly Tâm là người có tiền, nhưng không ngờ cô lại có nhiều tiền đến thế. Mười triệu đô đâu phải là cỏ rác, vậy mà Ly Tâm sử dụng cứ như cỏ rác, sớm biết trước anh ta đã đòi nhiều hơn. Anh ta ra giá chỉ một mục đích muốn dây dưa với cô nhưng thật không dễ dàng chút nào.
"Được rồi, được rồi, đã bàn xong thì em hãy yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Tuấn Kỷ sẽ tìm người nhanh thôi. Còn bây giờ chúng ta xuống bếp, chị sẽ nấu món sườn chua ngọt mà em thích nhất. Em có muốn ăn không? Đi thôi!". Tú Thủy cười híp mắt kéo tay Ly Tâm ra khỏi phòng, Ly Tâm thấy vậy liền đi theo Tú Thủy.
Ở trong phòng, Tiêu Vân vỗ vai Tuấn Kỷ: "Người anh em, muốn quay đầu là bờ không phải dễ dàng như vậy đâu. Lần này cần xem bản lĩnh của cậu rồi".
Ngô Sâm cũng hắng một tiếng: "Tự vác vạ vào thân". Nói xong, anh ta cùng Tiêu Vân đi xuống dưới lầu.
Tuấn Kỷ mỉm cười đi theo bọn họ. Việc này tuy hơi khó nhưng anh ta tự nguyện, cũng không phải không có phần thắng nào trong tay. Chỉ cần anh ta tìm ra người quan trọng với Ly Tâm, anh ta không tin đến lúc đó Ly Tâm vẫn tỏ ra xa cách với anh ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến buổi tối. Ly Tâm nằm trên giường nhìn chăm chú lên trần nhà, nghe Tú Thủy và Tiêu Vân nói chuyện, Tuấn Kỷ không chỉ riêng Hongkong mà ở khu vực phương Đông này có thế lực rất mạnh chống đằng sau lưng, vì vậy anh ta mới dám đấu với Tề Gia. Nếu đúng anh ta có thực lực thì tốt, anh ta có thể tìm ra Tùy Tâm trước Tề Mặc thì quá tuyệt, chỉ mong Tuấn Kỷ không làm cô thất vọng.
Nghĩ đến một tương lai có vẻ tươi sáng, Ly Tâm liền nở nụ cười tươi rồi nhắm mắt ngủ, tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc đều đặn, không biết đã đến ba giờ sáng từ lúc nào.
Ly Tâm xoay đi xoay lại mà vẫn không ngủ được, cô đành ngồi dậy rồi giơ tay đập mạnh vào đầu. Không hiểu là chuyện gì nữa, từ trước đến nay có bao giờ cô bị mất ngủ đâu, hơn nữa Ly Tâm cũng chưa bao giờ phát hiện ra, cô không chợp mắt nổi khi ở trên giường lạ.
Ly Tâm sờ tay xuống đệm giường, rất mềm mại rất ấm áp, nhưng cô vẫn bị mất ngủ. Ly Tâm thật sự muốn đi ngủ nhưng không thể chợp mắt, cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
Hay là do nóng quá? Ly Tâm cau mày chỉnh điều hòa xuống hai mươi độ, chắc là thích hợp rồi. Nhưng một lúc sau cô lạnh đến phát run, không phải nhiệt độ, không phải do chiếc giường, cũng không phải do cô không buồn ngủ. Rốt cuộc là vì sao? Ly Tâm buồn bực ngồi dậy, suy nghĩ xem có điểm nào không đúng.
Đưa mắt sang bên cạnh thấy chiếc giường lớn trống không, Ly Tâm lập tức hiểu ra vấn đề, chiếc giường rất rộng nhưng lại thiếu mất một người...