Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)
Posted at 25/09/2015
568 Views
Trông anh ấy rất chi là bự. Anh ấy khiến tôi liên tưởng đến bà vợ đồ sộ của Norbit trong bộ phim cùng tên, có điều bà ấy là phụ nữ và da đen hơn anh Minh nhiều.
“Em chào anh Minh.”-Tôi lịch sự.
“Chào em! Gọi anh là Minh Kenni.”-Anh ấy tươi cười.
Nghe cứ như đùa, nhưng thật sự là khi cười mũi anh ấy nhìn to dễ sợ. Như kiểu anh ấy cố tình làm cho lỗ mũi mình phồng ra hết cỡ ấy.
“Vâng anh Minh Kenni. Tên đẹp lắm ạ!”
“Ngồi xuống đây đi Kem, anh sẽ đem đến cho em một trải nghiệm hoàn hoàn mới, một phong cách đậm chất Hollywood!”
Ối giời ạ.
Đoạn anh ấy cạp khăn quanh cổ, gỡ hết kính, mũ len ra và ngắm nghía tổng thể gương mặt khiến tôi cảm thấy thật kì cục.
“Em có làn da sáng, một khuôn mặt nhỏ nhắn và thon gọn. Sẽ thích hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh. Em đã thử kiểu đó bao giờ chưa?”-Vừa nói anh ấy vừa lấy lược chải chải mái tóc thẳng mềm mượt của tôi.
“Chưa ạ. Em chưa làm tóc bao giờ.”
“Chưa á? Từ trước đến giờ?”
“Ừm vâng. Có chuyện gì ạ?”
“Cũng chưa từng hấp hay dưỡng gì ngoài tiệm?”
“Cũng chưa?”-Tôi ngạc nhiên.
“Ôi trời, anh chưa gặp ai có mái tóc tự nhiên đẹp như thế này! Em có bí quyết gì không?”
“Từ trước đến nay tóc em vẫn luôn thế. Em không có bí quyết gì cả.”-Tôi tự hào.
“Tuyệt thật! Được rồi, vậy thì bây giờ anh sẽ bắt đầu làm tóc cho em…à quên chờ anh một chút.”
“Ok.”-Tôi đeo lại kính và vắt vẻo ngắm nhìn mọi thứ xung quanh trong lúc chờ anh Minh Kenni đem đến cho tôi “một phong cách đậm chất Hollywood”. Nghĩ đến đây tôi chợt bật cười. Đúng là bạn chị Sam có khác.
Giờ mới để ý, bên cạnh tôi là một quý cô xinh đẹp với bộ móng được tỉa và vẽ thật cầu kì.
Tôi tự hỏi với bộ móng sành điệu của mình, cô ấy sẽ làm mọi việc thế nào nhỉ? Ví dụ như nhặt rau, viết lách, gõ máy tính? Nó sẽ làm bẩn bộ móng và thậm chí còn gãy nữa.
Quý cô xinh đẹp đang đọc một tạp chí thời trang trong lúc hấp tóc. Một nửa hình cầu đang được úp lên đầu cô ấy, và mái tóc thì bốc hơi nghi ngút, như kiểu mà chúng ta vẫn hay thấy trong các phim kiếm hiệp.
Tôi cũng lôi từ kệ sách ra một cuốn tạp chí có bìa chị Tăng Thanh Hà để đọc. Được một lúc thì anh Minh xuất hiện.
“Ta bắt đầu được rồi chứ nhỉ?”
“À vâng.”
Rồi anh ấy lại gỡ cặp kính ra khiến tôi chẳng nhìn thấy cái gì, ngay cả hình ảnh của mình trong gương.
Và thế là tôi đành nhắm mắt lại, không cần biết anh Minh Kenni đang làm gì với mái tóc của mình.
Cả khi make up nữa. Tôi cũng chẳng nhìn thấy gì nốt.
Một lúc lâu sau.
“Xong!”-Anh Minh gỡ khăn ra và xoay ghế một vòng.
Phù, tôi liền thở phào.
Đúng lúc chị Sam đang khệ nệ bê một đống đồ về, thấy tôi, Sam và những người xung quanh ngạc nhiên trợn tròn mắt lên.
“Ôi chúa ơi! Em gái tớ đây sao?”-Sam quẳng đống đồ sang một bên và chạy ra phía tôi, hết lay bên nọ đến bên kia.
“Nhẹ nhàng, tươi tắn mà không quá cầu kì, rực rỡ.”-Vừa nói anh Minh vừa đeo lại kính cho tôi.
Khi mọi thứ trở nên rõ nét, tôi thấy mình rõ mồn một trong gương.
Là…là mình ư? Tôi khẽ thốt lên.
Tôi phải hít ra, thở vào không biết bao lần mới không bị shock với dáng vẻ này.
Không còn là Kem với mũ len lúc nào cũng lụp xụp trên đầu, tóc thẳng tưng nhàm chán.
Thay vào đó là mái tóc uốn bồng bềnh như những sợi rong biển. Hai mắt lấp lánh ánh nhũ và đôi môi màu hoa anh đào dịu nhẹ. Mọi thứ không hề quá, mà rất nhẹ nhàng, từ kiểu tóc cho đến trang điểm.
Giống như những cánh hoa anh đào bay bay trong gió, mỏng manh và đẹp một cách lạ kì.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể tuyệt như thế này.
Ước gì anh Kiwi ở đây. Tôi thầm nghĩ.
“Sam, thấy tay nghề của tớ thế nào? Ổn đấy chứ?”
“Ừ, ok lắm!”
Sau đó Sam lôi từ trong túi ra váy và giày dép, yêu cầu tôi mặc vào.
Đó là một bộ váy len màu xanh lơ khá đơn giản nhưng đẹp. Rất hợp với tóc và kiểu trang điểm của tôi. Thêm đôi giày búp bê gắn hình ngôi sao nữa, chúng thật đáng yêu và không quá cầu kì.
“Wow…”-Sam và anh Minh thốt lên khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhìn thấy mình trong gương, tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Cảm ơn chị Sam nhiều lắm. Bình thường chị hay chọc ghẹo em, kêu em nọ kia. Nhưng em biết chị vẫn rất yêu thương quan tâm đến em.
Buổi phỏng vấn này, nhất định em sẽ làm tốt. Vì ước mơ từ bấy lâu nay, và vì những người thân yêu luôn bên cạnh em nữa!
Cố lên nào, Kem! Nhất định mình sẽ làm được!
Chương 21:
Gần đến giờ hẹn, chị Sam chở tôi đến quán kem Dừa Xanh và dặn dò những điều cần thiết.
“Thoải mái và tự tin lên nhé em gái, cứ coi như chị đang phỏng vấn mày, mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Khi nào xong gọi cho chị đến đón, ok?”
“Ok! Bye chị Sam!”-Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
Lúc này đây, tôi cần phải thả lỏng cơ thể, hít ra thở vào đều đặn để lấy lại bình tĩnh. Bởi vì từ khi chị Sam đi, tôi bỗng có cảm giác sợ hãi, thở bắt đầu gấp gáp hơn và tim thì đập loạn cả nhịp.
Tôi chưa bao giờ hẹn gặp ai ở quán kem, trừ những lần đi chơi cùng bạn bè và bố mẹ. Hơn thế nữa lần này lại là một phóng viên của một tạp chí nổi tiếng. Cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được tham gia một buổi phóng vấn thứ thiệt chứ không phải là bài thực hành giao tiếp giờ Tiếng Anh hay Văn học trên lớp.
Chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ gặp gỡ một người lạ mặt, sẽ trả lời những câu hỏi của họ.
Sẽ xảy ra chuyện gì đây nếu tôi làm không tốt? Hay như có tình huống xấu hổ nào bất chợt xảy ra? Liệu tôi có làm xấu mặt chính mình, ngôi trường trung học thân yêu của mình, làm mọi người phải ngán ngẩm thất vọng?
Ôi trời, nghĩ đến nó làm tôi hoảng sợ và có ý định bỏ trốn.
Tít tít…
Có tin nhắn, là của My.
[Bọn mình luôn ở bên cậu! Cố lên '>
Chưa đầy vài giây sau, có thêm tin nhắn của Siro.
[Mũ Len Nhỏ, đôi cánh kết bằng nốt nhạc của cậu đâu? Hãy bay lên nào! Đã đến lúc tỏa sáng rồi!'>
[Mình run lắm, sợ nữa. Mình không biết có nên tiếp tục không...'>-Tôi nhắn lại cho hai cậu ấy.
Tôi vẫn cứ đứng trước cửa quán kem, chần chừ chưa muốn vào. Bỗng dưng chuông điện thoại reo lên, số của Siro.
“Siro à?”-Tôi buồn bã.
“Ừ, cậu làm sao thế? Vẫn chưa phỏng vấn hả?”
“Chưa…mình sợ…”
“Kem, đừng có như thế chứ? Cậu phải mạnh mẽ lên.”
“…”
Từ đầu dây phía kia, ngoài giọng khàn khàn của Siro, còn có cả My nữa thì phải. Bọn họ đang trao đổi gì đó tôi không rõ nữa. Giá như có các cậu ở đây cùng mình thì tốt…mình thấy cô đơn lắm.
“Vẫn còn đó chứ Kem?”
“Ừm…”
“Nghe này, My cũng đang ở đây nữa. Bọn mình muốn gửi tặng cậu một món quá đặc biệt, hy vọng cậu sẽ thấy khá hơn.”
Một món quà đặc biệt ư? Vào giờ phút này?
Nói rồi Siro cất giọng hát, và cả My nữa. Hai cậu ấy cùng nhau đồng thanh hát qua điện thoại.
Cái giọng vịt đực của Siro chẳng lẫn nổi đi đâu, hòa lẫn giọng My nữa, nó cứ ngang phè phè thế nào ấy.
Chợt nhận ra, là bài “You’ve got a friend”.
When you’re down and troubled
And you need a helping hand
And nothing, nothing is going right
Close your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darkest night
You just call out my name
And you know wherever I am
I’ll come running to see you again
Winter, spring, summer or fall
All you h
ave to do is call
And I’ll be there, yeah, yeah, yeah.
You’ve got a friend
If the sky above you
Should turn dark and full of clouds
And that old north wind should begin to blow
Keep your head together
And call my name out loud, yeah
Soon I’ll be knocking upon your door
You just call out my name
And you know wherever I am
I’ll come running, oh yes I will
To see you again
Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And I’ll be there, yeah
You’ve got a friend…
Khi bạn nản lòng và gặp khó khăn
Cần một bàn tay quan tâm giúp đỡ
Và chẳng có gì, không, chẳng có gì đúng đắn cả
Hãy nhắm mắt và nghĩ đến tôi
Tôi sẽ sớm đến bên bạn
Để làm sáng lên màn đêm u tối nhất nơi bạn
Chỉ cần gọi tên tôi
Bạn biết tôi ở đâu mà
Tôi sẽ chạy đến bên bạn
Dù là xuân, hạ, thu, đông
Tất cả những gì bạn cần là gọi tên tôi
Thì tôi sẽ ở đó, phải
Vì bạn còn có một người bạn
Nếu như bầu trời phía trên bạn
Phủ mờ bởi những đám mây u tối
Cơn gió từ phía Bắc lại bắt đầu nổi lên
Hãy chụm đầu lại với nhau
Và gọi thật lớn tên tôi
Bạn sẽ nghe thấy tiếng tôi gõ cửa nhà bạn
Chỉ cần gọi tên tôi
Bạn biết tôi ở đâu mà
Tôi sẽ chạy đến bên bạn
Dù là xuân, hạ, thu, đông
Tất cả những gì bạn cần là gọi tên tôi
Thì tôi sẽ ở đó, phải
Vì bạn còn có một người bạn-là tôi đây.
…
Tôi cố kìm nén không để mình rơi nước mắt, tôi biết nó sẽ khiến phấn mắt lem nhem và trông sẽ tệ hại vô cùng.
Tôi đang cư xử ngốc nghếch quá đỗi. Chẳng bao giờ, phải, chẳng bao giờ tôi cô đơn cả...