Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
Posted at 25/09/2015
580 Views
..
- Không cần cảm ơn.
Nam quay đầu đi thẳng một mạch, Khánh Đăng lại tiếp tục nằm trong tình trạng đông cứng. Đúng là gần một năm qua, cậu vẫn chưa thích nghi được với cái tình cách "quái dị" của lớp Toán thì phải?
oOo
Hà Mi tức tốc chạy ào đến kéo lấy tay Cát Anh, nhỏ nhìn bạn cắn nhẹ môi. Cát Anh chau mày, lau mồ hôi trên trán bạn, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu làm gì mà vội thế ?
Hà Mi nuốt khan, giọng nói thể hiện rõ sự lo lắng:
- Tớ cũng không biết nữa, nhưng mà....nhưng mà Thái Huy vào bệnh viện rồi.
Đánh ánh mặt sang một bên, Cát Anh nhăn mặt lại, nhỏ nhìn Hà Mi khẽ hỏi:
- Sao lại vào bệnh viện.
- Tớ không biết, nhưng mà sáng nay Huy kêu đau bụng, cậu ấy vật vã khổ sở lắm.
- Thế bây giờ cả lớp đâu, vào bệnh viện hết rồi à ?
Hà Mi khẽ gật đầu, Cát Anh kéo vội tay nhỏ tức tốc, định chạy thẳng một mạch, nhưng có ai đó níu tay nhỏ lại. Nam đưa mắt nhìn Cát Anh, có chút gì đó không hài lòng:
- Các cậu làm gì thế.
- Thái Huy có chuyện rồi.
oOo
Màu trắng của bệnh viện khiến Hà Mi rợn người, nhỏ siết chặt lấy tay Ngọc Vi, mặt trắng bệch, mùi thuốc khử trùng cứ ong ong , khiến đầu nhỏ cũng loạn xạ cả lên. Thế Bảo đi đi lại lại, cậu ngoắc tay ra đằng sau, đôi mắt lâu lâu lại ngó vào trong phòng cấp cứu.Ngọc Vi nhỏ trừng mắt lên nhìn Bảo,dồn hết mọi sự tức giận qua giọng nói :
- Ông làm gì mà lượn lắm thế hả, ngồi yên coi , tôi chóng mặt lắm rồi đấy.
Bảo lắc lắc cái đầu, cậu khổ sở nhìn Vi:
- Tôi nóng ruột quá.
Kéo tuột tay Bảo ngồi xuống ghế, Nam cốc mạnh lên đầu bạn, bực mình:
- Mày đi đi lại lại như thế, chỉ tổ mệt hơn thôi, giải quyết được cái gì cơ chứ.
Thế Bảo xoa xoa cái đầu, hai mắt nhắm tịt lại chịu đựng cái cốc thứ hai của Nam. Tất cả đều đang như điên lên, Cát Anh đảo mắt một lượt, nhỏ nén tiếng thở dài, bây giờ có lẽ đã sang tiết thứ hai, gần hai tiếng đồng hồ rồi mà phòng cấp cứu vẫn im lìm, nhỏ xoay người sang phía Bảo :
- Tại sao cậu ấy lại bị như thế?
Nam nhíu mày:
- Phải rồi, lúc sáng tới giờ nó có ăn phải cái gì không ?
Bảo lắc đầu nguầy nguậy:
- Không biết.
- Mày làm ăn kiểu gì thế hả, tại sao ở chung phòng mà không biết nó bị làm sao.
Thế Bảo gân cổ lên định cãi lại thì phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, vị bác sĩ già bước ra,cả ba mươi học viên nhao nhao chạy lại hỏi han rối tít. Quoắc mắt qua một lượt nhìn cái đám trẻ loai choai này, vị bác sĩ lắc đầu khó chịu. Cát Anh bước lên phía trước, nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt đã in hằn nhiều vết nhắn kia hỏi nhẹ:
- Bạn cháu sao rồi bác sĩ ?
Giọng nói êm như gió của cô bé nữ sinh này, khiến cho vị bác sĩ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ông cầm lấy tờ bệnh án y tá đưa, đẩy lại gọng kính rồi từ tốn trả lời:
- Xin lỗi.....
- Oa ....oa ...oa , bác sĩ cứu bạn cháu, bạn cháu không thể chết được.Nó hiền lành ngoan ngoãn lắm, chỉ có cái tội hay bắt nạt cháu thôi.
Thế Bảo nhảy nhảy lên, nước mắt sụt sùi nhìn vị bác sĩ. Tất cả hai mươi chín học viên còn lại đơ ra đó ,nhìn cậu với con mắt ái ngại, Nhật Nam bực bội:
- Mày làm cái quái gì thế hả.Có để yên cho bác sĩ nói không.
Lau lại nước mắt trên má, Bảo ngây ngô nhìn Nam, sau đó lại quay qua hỏi bác sĩ:
- Thế chẳng phải những lúc trên phim có cảnh này, bác sĩ bó tay nên xin lỗi người nhà sao.
Cốp
Thẳng tay giáng một cú đấm lên đầu của Bảo, Nhật Nam mặt lừ lừ, cậu áy náy nhìn vị bác sĩ:
- Xin lỗi bác , cái thằng này nó chưa hiểu chuyện.
Khẽ lắc đầu chán chường nhìn cậu bé trước mặt mình, bác sĩ Trần gật đầu:
- Không sao, cũng tại cậu ấy lo lắng cho bạn mình quá thôi, ý ta là xin lỗi làm phiền các cháu nói nhỏ hơn một chút đây là bệnh viện, cho các bệnh nhân khác còn nghỉ ngơi nữa. còn bạn các cháu thì đã qua giai đoạn nguy hiểm, cậu ấy bị ngộ độc thức ăn, may mà đưa vào viện kịp thời.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
Cát Anh cúi đầu, mỉm cười quay qua nhìn Bảo, cậu gãi gãi cái đầu, tội lỗi nhìn Nhật Nam, đúng là cái tính lau chau không thể nào bỏ nổi.
Tay áo của vị bác sĩ đột nhiên bị giật mạnh, cô y tá mồ hôi đầm đìa, mắt sợ hãi níu lấy chiếc áo màu trắng:
- Không xong rồi bác sĩ ơi, bệnh nhân phòng 304 đang trong tình trạng nguy hiểm.
- Chuyển qua phòng cấp cứu nhanh lên.
Bước chân vội vã, bác sĩ bước đi còn không kịp chào tụi nó.
Ngọc Vi mỉm cười quay qua phía hành lang bên cạnh. Ánh mắt hoảng loạn đến tột độ, một lớp sương mờ đục từ từ kết tinh thành những giọt nước trong veo lăn dài trên má, bàn tay nhỏ run run, chỉ theo hướng chiếc dường trắng đang vội vã lao vào phong cấp cứu. miệng lẩm bẩm từng chữ một:
- Đó chẳng phải ....chẳng phải là cô .....cô......Hàn .....Thủy sao?
Hai mươi chín học viên còn lại giật mình nhìn theo nhỏ. Và một lần nữa....tụi nó chết sững.
Chap 44:
Có đôi khi sự biệt li là một lối thoát.....để con người ta sống thật với chính mình hơn.
Dõi ánh mắt theo từng vòng quay của chiếc dường, màu ga lạnh toát khiến cho Cát Anh gần như nghẹt thở. Sao mắt cô lại nhắm nghiền thế, màu đỏ của chiếc đèn báo phòng cấp cứu nhấp liên tục, hai mươi chín đứa chạy ào về phía cánh cửa đã khép kín, những bàn tay chạm mạnh vào khung kính, như thể muốn với tới khuôn mặt dịu dàng đang nằm bên trong. Chết lặng, nghẹn ngào không khóc thành tiếng.
- Mở cửa ra, mở ra, mở ra đi mà bác sĩ, mở cho bọn cháu vào với cô.
Ngọc Vi đập đạp vào cánh cử chính, nước mắt thấm ướt hai gò má, Anh Kiệt cúi người kéo nhỏ ra, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, vô hồn,không khóc được nữa rồi, khóe mi hanh khô không thể nhỏ lấy một giọt lệ, cảm giác đau đớn như ai bóp nghẹn cả trái tim.
- Buống tớ ra, buông ra, để tớ vào với cô, sao cô lại ở trong đấy, cậu buông tớ ra.
Vi giằng lấy tay Kiệt, nhỏ cố với người ra phía trước.
- Ngọc Vi bình tĩnh lại nào.
- Không......không, tớ muốn gặp cô...