Tôi, Tách càfê ít sữa và Em...
Posted at 27/09/2015
187 Views
.làm gì có.
Để đánh tan sự nghi ngờ trong trí tưởng tượng của ông bạn trinh thám, tôi chuyển sang hỏi thăm tình hình Thắng:
- Cũng mấy năm trời rồi mới gặp lại cậu, từ cái hôm đám cưới Nhung đến giờ ấy nhỉ! Dạo này nhà hàng, khách sạn mở đến đâu rồi?
Thắng đưa tay chỉ quanh quán cafe một lượt như giới thiệu về nơi mình đang làm với một niềm kiêu hãnh:
- Đây là quán cafe của ông Hoàng Chiến, được xây dựng và đi vào hoạt động vào năm 1991, thiết kế và sắp xếp dựa trên mô hình xoắn ốc. Là một kiến trúc sư chắc cậu đánh giá cao kiến trúc ở đây chứ?
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi ngơ ngác chưa kịp nói gì thì ông bạn tôi nhanh nhảu:
- Và sau 21 năm quản lí miệt mài và khá có tiếng tăm, thì đến đời thứ 2 người được hưởng sự thừa kế chính là mình Hoàng Thắng.
Vừa dứt lời Thắng đã cất tiếng cười tinh quái.
- Mình tin chắc rằng cậu sẽ càng bất ngờ hơn khi mình thông báo hôm nay là ngày đầu tiên mình nhận chức.
- Ừ. Bất ngờ quá! Vì hôm nào mình cũng đến đây uống cafe, bị những kiến trúc tinh xảo và rất lạ ở đây giữ chân không muốn rời, nhưng lại không biết chủ nhân của nó lại là cậu.
- Có thật không đấy! Hay đến đây còn có mục đích nào khác nữa?
- Làm... làm gì có!
Cuộc nói chuyện kéo dài với những tiếng cười đùa, những lời giải thích của tôi và sự nghi ngờ của thằng bạn có máu trinh thám... Nhưng cho dù có nói chuyện với ai hay đang làm việc gì thì tôi vẫn thường xuyên đưa đôi mắt kiếm tìm em. Trong vô thức, tôi hình thành nên một thói quen rất xấu đó là " nghiện" nhìn em. Với tôi ngày nào công việc quá bận rộn, không thể đến quán uống một tách cafe ít sữa, không được nhìn thấy em thì hôm đó mọi chuyện trở nên nhàm chán và con người tôi như thiếu sức sống. Không được ngắm em, không được nhìn em cười là cứ y rằng hồn tôi cứ thơ thẫn ở nơi nào không hay! Và tôi biết tôi đã rất... nhớ em.
***
... Cách đây chừng hai tháng
Trong cuộc sống mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường riêng, nói đơn giản hơn là với mỗi người sẽ có một cách sống khác. Và từ cách sống đó họ lựa chọn cho mình một công việc phù hợp, một người bạn đời lý tưởng hay ngay cả việc nêm nấu một món ăn hợp khẩu vị. Riêng tôi, tôi chọn cho mình một tách cafe vừa ý và một không gian yên tĩnh để lắng nghe trái tim mình. Từ khi bước chân vào công việc, vào một xã hội không dành riêng cho bản thân, tôi đã quyết tâm chọn ra một con đường cho riêng mình mà không phải cho một ai khác và từ đó tôi học cách uống cafe. Có lẽ một tách cafe rất ít sữa sẽ đắng với một ai đó nhưng nó lại quá đậm đà và vừa khẩu vị với tôi.
...Tiết trời hôm nay thật dễ chịu, tôi thấy lòng bỗng nhẹ tinh. Em mỉm cười chào tôi khi đặt tách cafe xuống mặt bàn, em nhìn tôi trong giây lát rồi cất tiếng nhẹ nhàng hỏi:
- Vì sao anh lại thích uống cafe ít sữa và không đá vậy?
Tôi vừa sung sướng vừa bất ngờ khi nghe câu hỏi của em. Vì từ khi biết em đến nay, người luôn đặt câu hỏi cho em là tôi và em cũng thật kiệm lời khi đáp trả những câu hỏi đó. Được nghe em hỏi, tôi vui mừng hớn hở ra mặt:
- À, với anh một tách cafe ít sữa sẽ giúp anh cảm nhận được hương vị đậm đà hơn của cafe.
Tôi dừng lại và nhìn em trong giây lát rồi tiếp lời:
- Anh không cho đá vào khi uống cafe là muốn giữ hương vị ấy lâu hơn chứ không giống một tách cafe chỉ đậm đà ban đầu mà trở nên nhạt vị một lúc sau. Cũng giống như...
Chưa nghe tôi nói hết lời thì em đã vội cuối chào rồi quay lưng đi, tôi thoáng thấy nét buồn hiện rõ trên gương mặt của em. Tôi đã rất muốn em biết những gì tôi đang còn muốn nói "cũng giống như tôi muốn nhìn em vẫn mãi là em trong tôi không hề thay đổi".
...
Cuộc sống là một điều gì đó không thể nói hết bằng lời và cũng không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra. Cũng giống như tôi, nếu trước kia tôi luôn thấy mình khô khan và quá xem nhẹ mọi chuyện diễn ra xung quanh mình thì giờ đây tôi như một người khác. Nhìn từng giọt mưa rơi tí tách tôi thấy lòng mình xao xuyên và nhớ nhung một hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện thật mờ ảo và mông lung. Trông thấy các cô bé, cậu bé thả diều và rong rũi đuổi bắt nhau tôi ước rằng mình có những đứa con ngây thơ và hồn nhiên như vậy cùng một người con gái vừa xa lại vừa gần trong trái tim tôi...
Nhấm nháp từng ngụm cafe thơm nồng và thưởng thức "đặc sản" của Huế đó là những cơn mưa cuối đông trĩu hạt, tôi như say trong tiếng nhạc du dương với những tình khúc Ngô Thụy Miên nhẹ nhàng và sâu lắng.
- Anh Thiện phải không?
Sau lưng tôi có tiếng gọi nhỏ, tôi quay lại nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là Nhung, cô gái đã yêu tôi trong suốt mấy năm học Đại học, một người đã vì tôi mà tổn thương rất nhiều. Tôi vội đứng dậy kéo ghế mời Nhung ngồi và đáp lại câu hỏi của Nhung bằng một nụ cười thật tươi:
- Thật lâu lắm rồi mới gặp em, dạo này em thay đổi nhiều quá suýt nữa anh nhận không ra.
- Đó cũng là điều tất nhiên mà, thoát khỏi đời sống sinh viên phải ra ngoài bương chải với cuộc sống thì phải thay đổi chứ anh!
Qua câu nói của Nhung tôi như sực tỉnh lại và nhận ra mình cũng đã gần cái tuổi 30. Tôi không còn vô tư thích gì làm nấy như trước kia và càng không có nhiều lựa chọn khi tìm kiếm mục tiêu của cuộc đời. Nhưng điều tôi có là một công việc ổn định, được bạn bè đồng nghiệp kính nể, ông chủ tin tưởng và một trái tim đang rong rũi theo đuổi một bóng hình còn đang rất mờ ảo và không biết có ngày mai... Tôi phải làm gì đây, phải chăng là quyết tâm thực hiện giấc mơ " một gia đình nho nhỏ". Tôi mỉm cười ngớ ngẩn khi nghĩ đến em và trong vô thức tôi tìm kiếm em với đôi mắt vô hồn, tôi thấy em đang tiến lại gần mình hơn, con tim tôi thổn thức như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Em nhìn tôi trong thoáng chốc rồi chuyển ánh mắt sang cô bạn đối diện ngồi cùng tôi, em kính cẩn hỏi:
- Chị dùng gì ạ?
Nghe cô phục vụ hỏi vậy, Nhung nhìn tôi và nhìn tách cafe đặt trên bàn.
- Anh vẫn còn giữ thói quen ấy à! Vì thích anh nên em cũng hình thành thói quen giống anh từ khi nào không hay.
Nói vậy rồi Nhung nhìn về hướng cô phục vụ đang chờ đợi sự phản hồi từ mình.
- Cho tôi một tách cafe giống anh ấy nhé!
- Dạ
Em cuối chào rồi quay đi với tiếng đáp khẽ khàng, trong thoáng chốc tôi nhìn ra được một chút buồn trong đôi mắt sâu thẳm và to tròn của em.
- Anh Thiện biết không, anh thay đổi nhiều lắm đó!
Mãi đuổi theo ý nghĩ về em tôi quên mất có sự hiện diện của Nhung. Tôi lắc đầu và cười đáp:
- Đâu có, anh vẫn vậy mà!
- Dù trước kia hay bây giờ thì em vẫn luôn tự tin mình hiểu anh mà. Đây là lần đầu tiên em thấy anh có ánh mắt khác lạ với một cô gái. Anh không biết sao?
Tôi biết chứ, tôi biết rất rõ nhưng tôi cũng muốn thử cô bạn gái năm xưa về khả năng đoán tâm lý của một bác sĩ ra sao. Tôi đưa tay xua đi ý nghĩ trong đầu Nhung:
- Anh nhìn ai khác lạ cơ?
- Anh đừng giả vờ không biết. Ánh mắt mà suốt mấy năm trời em chờ đợi ở anh nhưng đã không thành sự thật nay đã xuất hiện rồi! - Nhung cười nói.
Tôi không muốn bị nghi ngờ thêm nữa nên hỏi Nhung về chuyện gia đình và công việc. Nhung hăng hái kể về gia đình nhỏ của mình, về niềm vui khi cô con gái bé bỏng vừa tròn một tuổi và về công việc của một bác sĩ tâm lí. Trong cuộc nói chuyện ấy tôi biết Nhung đã là một phụ nữ chững chạc hơn năm xưa rất nhiều và cô ấy cũng đã quên tôi từ rất lâu rồi, "vậy là nên buồn hay nên vui?". Cuộc nói chuyện kéo dài với những tiếng cười nói vui vẻ và cả những ánh mắt thi thoảng lại nhìn em, nhưng vẻ mặt không mấy tươi vui của em khiến tôi e ngại và thấy bối rối. Phải chăng tôi đã rất... rất sợ mất em!!!
***
..., Cách đây một tháng
Từ sau hôm tôi gặp Nhung ở quán cafe, và được em phục vụ, tôi nhận ra em thay đổi khá nhiều. Em trở nên ngại ngùng với tôi. Tôi không thể đoán được em đang nghĩ gì nhưng lòng tôi thấy buồn vì ánh mắt trong trẻo ấy đã không được vui như trước nữa. Tôi đã từng hỏi thăm về em rất nhiều qua những cô bé phục vụ thay thế em những ngày em không đến làm việc. Chuyện tình của em cũng thật đáng buồn, em đã yêu một chàng trai nhưng không dám đối mặt với tình cảm của mình, bởi anh ta là người khiến quá khứ đau buồn của em trỗi dậy. Khi nghe vậy, tôi chỉ ước mình là chàng hoàng tử trong trái tim em, là chàng trai em đang yêu thầm ấy. Nhưng biết làm gì đây, tôi chỉ dám ngồi rất xa để quan sát ánh mắt trong trẻo ấy khi buồn khi vui mà không thể động viên, an ủi. Tôi xót xa nhận ra....