Nợ anh lời xin lỗi
Posted at 27/09/2015
256 Views
Vy lạnh lùng gạt tay tôi ra. Tôi đứng khững lại, Dương đã rời đi tự lúc nào.
Tấm phim này, kết quả siêu âm này, chúng rơi dưới chân anh, hiện rõ mồn một nhưng phản ứng của anh lại là không phản ứng.
Là do anh không để ý đến hay là anh vốn đã phát hiện ra nhưng nguyện ý coi như chưa từng nhìn thấy.
Tôi bất lực ngồi sụp xuống đất. Khoảnh khắc này, tôi biết mình đã hoàn toàn thua, thua thảm hại, thua trắng tay. Anh đã không còn yêu tôi nữa.
6. Hai năm sau.
Mùa đông ùa về với những cơn giá lạnh buốt cắt da cắt thịt. Tôi đang cặm cụi với đống dụng cụ, hóa chất trong phòng thí nghiệm thì cô giáo phòng giáo vụ chạy đến hỏi:
- Ai tên là Ngân.
- Là em.
- Ra ngoài có người gặp.
- Vâng.
Tôi hớn hở chạy ra nhưng chẳng thấy có ai cả. Bực cả mình, tôi rủa thầm trong đầu.
- Em cau có gì chứ. Người ta tốt nghiệp ba năm đã lấy được bằng đại học. Còn em nhìn mình xem vẫn đang là sinh viên năm cuối.
A! Động chạm đến nỗi đau của tôi rồi nha. Những ngày tháng này, tôi vẫn nổi lên như một Hot girl nhưng kèm theo cái danh hiệu: ''Chân dài óc ngắn.''
Một trong những sự xấu hổ lớn nhất của tôi đó là không bảo vệ được đồ án tốt nghiệp. Vì vậy, tôi phải ở lại trường thêm một năm.
Có điều ''Người ta'' ba năm đã lấy được bằng đại học ở đây là ai?
Tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.
Một giây, hai giây...
Một phút trôi qua, tôi đứng hình đông cứng trong cơn lạnh giá buốt. Người đàn ông đang đứng trước mặt này, đã hơn một lần tôi mơ về anh mà bật khóc rưng rức.
Là anh, đúng là anh. Tôi chưa dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại Thanh cũng như chẳng bao giờ chuẩn bị cho giây phút tái ngộ ấy.
Anh vẫn có dáng vẻ điềm tĩnh như ngày nào. Phía cuối đôi mắt sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu mọi thứ kia đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo Tuy nhiên, nó càng tôn nét phong trần, từng trải, hấp dẫn cho người đàn ông ấy.
Cuộc đời tôi vốn là đường thẳng, chỉ vì gặp anh mà bỗng rẽ ngang.
Thanh thong dong thọc hai tay vào hai bên túi quần, anh mỉm cười và tiêu sái bước về phía tôi. Kỳ lạ, cảm xúc của tôi về anh vẫn giống như lần đầu mới gặp. Có chút rạo rực và rộn ràng...
Năm ấy, khi tôi nói anh lừa tôi, anh lại trừng mắt bảo tôi nói ngược rồi. Tôi tức hộc máu, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.
Một thời gian rất lâu về sau đó, tôi mới biết thực ra anh chưa có kết hôn. Mà trong quá khứ, anh cũng chẳng bao giờ nói với tôi rằng anh đã lấy vợ.
Là tôi bất cẩn, tự suy diễn, tự hiểu lầm. Người phụ nữ năm ấy chính là em gái của anh. Cậu bé chính là con nuôi của anh ấy. Hóa ra, giây phút tôi phán anh tội danh lừa đảo thì anh lại phát hiện tôi mang thai của người khác. Tôi lúc ấy chẳng khác nào kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.
Đối diện với anh lúc này, tôi mấp máy môi run rẩy...
Anh vội chạy đến,, áp môi anh vào môi tôi lạnh ngắt. Lời tôi muốn nói bị khóa chặt.
- Đừng! Đừng nói. Đừng nói xin lỗi anh.
Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không cho tôi nói. Bởi lời xin lỗi đôi khi chẳng khác nào lời thú nhận, chặn đứng một mối quan hệ.
Cuộc sống này, có những thứ tồn tại như để phân địch ranh giới giữa hai người. Có nhiều cách để chúng ta đến với nhau. Đó là vượt qua hoặc gỡ bỏ. Nhưng ta lại không biết phương pháp đơn giản nhất, chính là phủ nhận sự tồn tại của vạch phân cách ấy. Hạnh phúc đích thực vốn không có sự tồn tại của rào cản quá khứ.
Ngọc Phạm Như
....