Ngốc nghếch yêu
Posted at 27/09/2015
214 Views
. Những kí ức được em giữ gìn bao ngày tháng qua, em lôi ra nhấm nháp. Ngọt ngào, đắng cay, say đắm và cuồng si, tất cả hòa trộn lại và làm cảm xúc trong em hỗn độn.
Nhưng em vẫn đủ tỉnh táo để không làm tổn thương đến bản thân mình. Em có thể khóc đến sưng mắt ban đêm, nhưng buổi sáng em vẫn tỉnh táo đi làm, tỉnh táo chào hỏi đồng nghiệp. Em biết, anh luôn mong em sống tốt. Dù đôi lúc em muốn gọi cho anh, muốn hét lên "Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã làm sai chuyện gì?", nhưng em không dám, cũng không biết số điện thoại của anh. Em hoàn toàn có cách để liên lạc với anh, nhưng em không làm.
Em sợ, nếu nghe thấy giọng anh, thực sự em sẽ quỵ ngã mất!
6. Đi qua những ngày nhớ tháng nhung.
Thực ra nỗi nhớ của em không phôi pha dần theo năm tháng. Nỗi nhớ của em, mỗi ngày lại tăng thêm đôi chút, chỉ là một tí tẹo, nhưng qua thời gian, nó đã tích tụ lại lớn đến nỗi em không thể hình dung được. Em cứ nghĩ rằng anh vốn chỉ là một người kì lạ đi qua đời em, không thể ngờ rằng anh luôn là người mà em cất giữ sâu trong trái tim mình.
Em cứ ngỡ rằng mọi thứ rất nhanh sẽ qua, kể cả nỗi nhớ anh cũng vậy. Thế nhưng những giọt nước mắt rơi vội trong đêm nhắc cho em nhớ, không bao giờ là quá đủ.
Em đếm từng tin tức vụn vặt về anh. Bạn em học tiến sỹ cùng anh bên Nhật kể rằng anh như một cái máy: Chỉ có ba việc: Ăn - Ngủ - Nghiên cứu. Mẹ anh sốt sắng mai cho anh đủ mối, nhưng anh luôn tìm cớ lần khân.
Em bật cười: Đấy mới là anh! Anh mà em quen, chứ không phải anh nào khác. Anh vẫn không thay đổi cái tính khó gần con gái như thế!
Em bồi hồi: Có phải em là người con gái duy nhất khiến anh chịu mở cửa trái tim? Em không biết câu trả lời, bởi vì em chưa bao giờ dám hỏi anh cả!
Trong những ngày anh đi, trong nỗi nhớ anh chưa bao giờ ngơi nghỉ, em tự đặt quyết tâm cho mình.
Nếu anh về, em sẽ không bao giờ buông tay anh lần nữa.
Anh là định mệnh của em!
7. Tin nhắn facebook.
Một ngày, khi em mở mắt tỉnh dậy, facebook thông báo có tin nhắn. Tin nhắn từ cái facebook cũ mèm của anh...
Từ ngày anh đi, em tập thói quen thăm wall anh mỗi ngày. Không những là để đọc tâm sự của anh, còn để đọc bình luận của bạn bè anh, xem những tấm ảnh anh post, và chắc chắn rằng anh vẫn ổn. Tuy rằng những thứ đó anh chỉ cập nhật vài tháng một lần, nhưng đối với em, đó cũng là hạnh phúc.
Hôm ấy, lần đầu tiên em nhận được tin nhắn kể từ khi anh đi.
Hello, my girl! How are you? I think that you're fine, right? I will come back Ha Noi tomorrow. Let's have a dinner! Take care.(Chào em, cô gái của anh! Em có khỏe không? Anh nghĩ rằng em vẫn khỏe nhỉ? Ngày mai, anh sẽ về Hà Nội. Hãy ăn tối cùng nhau! Giữ gìn sức khỏe nhé.)
Em bần thần. Tay không di nổi đến chỗ trả lời. Mãi sau, em mới nhắn lại được cho anh.
"Okie. Take care. Call me: 01633...."
Em thoát facebook, xin nghỉ làm. Cả ngày cứ ngồi nghĩ vẩn vơ. Em đã tưởng tượng hàng ngàn lần cách anh liên lạc lại với em, cũng tưởng tượng cả trăm lần lần gặp đầu tiên của chúng ta sau nhiều năm xa cách. Em chỉ không nghĩ, anh sẽ thông báo cho em bằng cách này!
Em đã nghĩ mình sẽ dũng cảm gặp anh. Bây giờ em mới nhận ra, em không đủ dũng khí. Em phải làm sao?
Em thức trắng đêm, vẽ ra đủ tình huống. Em sẽ làm gì khi gặp anh? Giữ thói quen "oánh" anh? Hay gì khác? Anh liệu có thay đổi? Mái tóc dài của anh có còn bồng bềnh không? Anh có còn thích mặc jeans và cầm máy ảnh lê la khắp chốn?
Bỗng dưng em nhận ra, anh đã khắc tên anh vào tim em quá sâu. Dù mùa qua mùa, năm qua năm, nhưng những kí ức của em về anh, chưa bao giờ thay đổi!
8. Một nụ hôn giữa bạt ngàn cuốn sách.
Em không ngờ rằng anh sẽ hẹn gặp em ở địa điểm mà chúng ta quen thuộc nhất trên đời: Gác Sách. Nơi chứng kiến mối quan hệ của chúng ta, nơi lưu giữ khoảng trời đẹp nhất, nơi để em biết tình cảm trong em thực sự đã bắt đầu...
Em mặc bộ váy đẹp nhất của mình, để mặt mộc (có lần anh đã bảo thích em để mặt mộc), ôm theo vài cuốn sách đến gặp anh. Vài năm không ghé, Gác Sách đã đổi chủ: Bà chủ cũ không biết vì bệnh gì đã mất năm ngoái, người trông coi Gác bây giờ là cháu nội của bà. Em không đến Gác cũng là có nguyên do: Em sợ đến Gác, khi nhìn thấy khoảng trời chao ôi là mênh mông đó, em sẽ khóc vì nhớ anh!
***
Anh đến trước em, thảnh thơi nhấm nháp li cà phê sóng sánh. Bao năm trôi qua, sở thích của anh vẫn không thay đổi. Em lặng đứng ở cửa Gác, không dám vào. Em lấy vội điện thoại ra, giơ máy chụp trộm anh.
Em muốn lưu giữ khoảnh khắc an nhiên này. Để về sau, dù anh và em có chia xa, thì nụ cười anh luôn in trong tim em, như thế!
- Chào em! Bao năm không gặp, em vẫn không thay đổi nhỉ? - Anh mỉm cười.
Em cũng cười, dù tim đang choáng váng.
Em mở lời, giọng đặc lại vì xúc động.
- Còn anh thì đã thay đổi thật rồi.
Anh giờ đây không còn là cậu trai mặc áo đuôi tôm, tóc cắt kiểu lãng tử ngồi bên cây piano như xưa nữa. Anh bây giờ mặc complet, đi giày da láng cóong, tóc đã cắt ngắn hơn nhiều.Duy chỉ có đôi mắt anh là không thay đổi: Vẫn êm ả và trong trẻo như xưa...
Em cứ đắm mãi vào đôi mắt của anh. Mắt anh không biết lừa người: Trải qua bao nhiêu năm, anh vẫn cứ trong lành như thế!
Anh và em cứ ngồi đó, nhìn nhau, và khuấy tung lớp bọt trong tách cà phê của mình. Lòng em bồn chồn...
***
- Anh sắp về Hà Nội. Anh đang theo đuổi một dự án nghiên cứu ở đây! - Anh đột ngột bảo em.
- Vậy à? - Em bất ngờ - Anh làm dự án gì vậy?
- Dự án gì không quan trọng! - Anh cười - Điều quan trọng, là giờ đây, anh đã trở về. Và, em một lần nữa, lại ngồi đây uống cà phê cùng anh.
Em mở to mắt, sửng sốt. Anh lại cười sảng khoái. Rồi đột ngột, anh nhoài người sang, hôn vào má em.
Một nụ hôn ở Gác Sách.
Một nụ hôn giữa bạt ngàn là sách!
Em đã ước nụ hôn đầu tiên giữa anh và em là ở nơi ngút ngàn những sách, nhưng không nghĩ sẽ diễn ra ở nơi quen thuộc này. Em đã ước mình sẽ nắm tay nhau dạo giữa những thư viện cổ kính ở London, hay Paris, hay Washington, và anh, với đôi mắt trong veo, sẽ hôn lên má em một nụ phớt dịu dàng...
Thật bất ngờ, nó lại diễn ra trong hoàn cảnh em không nghĩ tới. Một hoàn cảnh quá đỗi tự nhiên.
Quá đỗi bình yên!
Em nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn đã mong đợi từ lâu. Tim em đập như trống dồn, nhưng em không làm gì được! Em biết người em chờ đang hôn em. Hôn em. Hôn em!
9. Yêu anh, em có hối tiếc không?
Anh cười, một nụ cười trong veo...