Nếu gặp lại nhau

Posted at 27/09/2015

235 Views

Rồi sắc mặt người đó biến đổi ngay lập tức, trở lại với nụ cười khiến ai nhìn vào cũng không thể biết vài giây trước anh ta còn khó chịu với sự làm phiền từ cuộc điện thoại gọi đến. Và anh ta tặng nụ cười ấy kèm theo nụ hôn lên trán dành cho cô gái ngồi cùng bàn, hai người họ quấn quýt lấy nhau cho đến khi phục vụ bưng đồ ăn lên, cô gái mới ngượng ngùng ngồi lại vị trí của mình một cách ngay ngắn.
"Chúc hai anh chị ngon miệng!" – Mặt đỏ lên, anh chàng phục vụ quay người đi nhanh sau lời chúc. Lúc đi ngang qua bàn An ngồi, anh lẩm bẩm rất nhỏ, đủ để ở khoảng cách gần như An có thể nghe thấy "Ngày nào cũng quấn lấy nhau mà không thấy chán! Các bạn trẻ bây giờ lộ liễu quá, ban ngày ban mặt mà như ở nơi không người!"
An cười, cô nhìn vào khoảng không mà cười không thành tiếng. Một lần nữa, bàn tay ấy chủ động lau nước mắt cho cô. Anh cũng nhẹ nhàng kéo ghế ngồi che đi tầm nhìn của cô đến người kia – người mà cô gọi là người yêu. Còn cô thì chỉ biết cười, lúc thì nhìn anh cười, lúc thì nhìn ra đường, lúc lại cầm ly lên để nhấp môi, che đi bờ môi đang run rẩy chực khóc òa. Vị cappuchino không còn ngọt mà hoàn toàn đắng, đắng nghẹn nơi cổ họng cô.
Sau khi nhân viên đưa bill đặt lên bàn, cho đến lúc anh dìu cô ra khỏi quán, tiếng xe cộ qua lại ồn ào mới làm cô tỉnh. Leo lên xe và không cần biết anh sẽ đưa cô đi đến đâu, cô chỉ biết lúc này muốn đi thật xa, muốn trở về Sài Gòn và muốn xóa tất cả ký ức tồi tệ của ngày hôm nay.
- Đây là hồ Gươm, hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm. Đến Hà Nội thì em phải tới đây một lần cho biết. Ở giữa hồ là tháp rùa, em cứ ngồi đợi từ sáng đến tối, thể nào cũng có cụ rùa ngoi lên hỏi em "Vì sao con khóc! Con có biết con khóc trông xấu lắm không?"
Cô bật cười. Anh hài hước hơn cô nghĩ và anh cũng tinh tế lắm. Có lẽ ngay từ đầu anh đã đoán ra mọi chuyện, nhưng lại không hỏi hay nói chạm đến cô để không làm cô tổn thương. Nắng bắt đầu lên cao làm khô những vũng nước nhỏ đọng lại sau mưa, từng vạt nắng chiếu xuống làm mặt hồ như một tấm gương lớn phản chiếu được cả lòng người.
6.
9h đúng, cô có mặt ở khách sạn. Anh đưa cô về rồi lại đi vì có việc. Cô thả mình xuống giường, mắt nặng trĩu vì đã khóc. Một nửa trong cô hy vọng sẽ có tiếng gõ cửa, một nửa cảm thấy sợ cái sự lừa dối của người yêu. Cô trút bỏ bộ váy lúc sáng, mặc bộ đồ đơn giản là quần jean và áo sơ mi. Có tiếng gõ cửa phòng, cô bước ra mở cửa với tâm trạng hết-sức-bình-thản. Người đứng trước mặt cô chính là anh – là anh ta – người lúc sáng đi cùng một cô gái vào quán.
- Chào em! Có quá ngạc nhiên khi nhìn thấy anh không?
- Cũng có!
- Em muốn đi đâu, anh sẽ dành buổi trưa hôm nay cho em. Chiều anh có hẹn với thầy giáo rồi.
- Trùng hợp quá! Chiều em cũng có hẹn với bạn, trưa nay em hứa sẽ đi ăn với họ rồi nên em chỉ có một tiếng để dành cho anh thôi! – Cô lạnh lùng nói.
- Thôi cũng được. Vậy mình đi ăn sáng nhé! Anh sẽ chỉ ngồi nhìn em ăn thôi, hạnh phúc lớn nhất của anh là nhìn người yêu mình ăn đấy! – Quân cười, nụ cười này sẽ khiến cô hạnh phúc đến chết ngất nếu như cô không chứng kiến cảnh lúc sáng.
"Chẳng phải vì anh đã ăn sáng rồi sao?" – An nghĩ và muốn hỏi Quân, nhưng cô không thể.
- Em không muốn ăn sáng, em muốn nói chuyện với anh.
- Vậy... mình đi uống nước rồi nói chuyện. Từ sáng đến giờ anh chạy khắp khoa để xin nghỉ một buổi này, dành riêng cho em thôi. Bạn anh thấy thế còn hỏi đùa anh sao lại yêu xa cho mệt, cần thì nó giới thiệu cho vài em ở gần, nhưng làm sao mà được, vì tình yêu đâu có dễ dàng muốn là được em nhỉ? Giờ anh cũng thấy hơi khát nước, mình ra quán nước gần đây rồi nói chuyện nha em.
Cô nghe như đang nuốt chửng từng lời của Quân, vị giả tạo xen lẫn vị dối trá khiến cô chỉ muốn dùng hết sức mình mà cho anh ta một cái tát. Cô đóng cửa phòng, im lặng đi xuống cầu thang theo người con trai ấy.
7.
- Mình... chia tay thôi anh!
- Hả? Em vừa nói gì? Chia tay là sao?
- Em và anh quen nhau thế nào, anh còn nhớ không? Chúng ta quen nhau qua yahoo, qua mạng xã hội... Khi được anh nói yêu, em đã hạnh phúc lắm. Anh đừng cười em, vì đây là lần đầu tiên em yêu và được người khác yêu, có lẽ vì thế mà em không phân biệt được thật giả, đúng sai.
- Ý em là...
- Em ra Hà Nội với ý muốn xác minh tình cảm của mình dành cho anh, nếu nó đủ lớn, đủ sâu đậm thì em sẽ chấp nhận làm đau trái tim em, làm phiền nỗi nhớ của em để yêu anh, yêu xa. Nhưng khi đặt chân đến đây, em biết mình không thuộc về nơi này và tình yêu của anh không hợp với em.
- Thì anh đã nói em đừng ra đây! Nếu em không ra đây, có lẽ...
- Có lẽ, em vẫn mù quáng mà yêu, mà chờ đợi một người không thật lòng yêu em. Phải không anh? Đừng nhìn em khó hiểu như vậy, em không phải đứa con gái thông minh, nhưng em biết dừng đúng lúc điều mà nó không thuộc về em. Đừng tỏ ra đang ban ơn cho em, vì em không cần một tình yêu ban ơn. Giờ em nhận ra thế giới ảo và hiện thực khác xa nhau lắm. Thế giới ảo ngọt ngào bao nhiêu thì thực tại lại giết chết con người ta dễ bấy nhiêu. Em nghĩ anh cũng không cần em nói thẳng lý do, anh cũng biết em đang nói về chuyện gì. Nếu anh chưa hiểu, em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện em nhìn thấy vào sáng nay tại quán Y.
- Quán Y... Em... Em đã nhìn thấy...?
- Đâu cần em phải kể nữa anh nhỉ? Hết một tiếng của em rồi, em có hẹn nên em đi trước. Tiền nước em trả xem như phí thuốc sáng mắt, sáng cả trái tim em. Tạm biệt anh.
An đặt tiền xuống bàn rồi đứng lên, đi thẳng ra khỏi quán mà không nhìn lại.
- Em đứng lại! Em theo dõi anh phải không? – Quân nắm chặt lấy tay An, anh không quan tâm đến việc đang xiết chặt tay cô, rất đau.
- Em không hành nghề thám tử, cũng chẳng cuồng anh đến mức phải theo từng bước anh đi. Chỉ là ông trời có mắt, giúp em nhận ra sự thật sớm hơn mà thôi. Sự thật là với em, anh không là gì cả.
- Em nói dối! Em đang giận anh. Anh không là gì với em ư? Vậy em ra Hà Nội làm gì? Chẳng phải để gặp anh sao?
An cúi mặt, đến giờ phút này cô không biết phải nói dối người đối diện và dối lòng mình như thế nào nữa. Lúc nụ cười đắc thắng của Quân vừa lộ ra cũng là lúc có một bàn tay kéo lấy tay An lùi lại phía sau mình, sau đó hào phóng đặt lên mặt Quân một cái đấm đủ làm Quân choáng váng. Mọi người xung quanh nhìn cả ba người, hầu như ai cũng ngầm hiểu đang có chuyện gì xảy ra nên chỉ sau vài giây, ai cũng lo làm công việc của mình. Quân tức giận, nổi khùng nắm lấy cổ áo người lạ:
- Mày là ai?
- Tao là người lạ, nhưng không phải loại đê tiện như mày, khiến một cô gái phải tổn thương.
- Người yêu tao thì tao có quyền, không liên quan đến mày. Không muốn chết thì biến!
- Đồ đê tiện! – Một cú đấm nữa khuyến mãi cho Quân, nhưng là của An, cô đứng sau người lạ và tay thì đã nắm chặt từ lâu. – Anh có quyền gì thế? Quyền được đùa cợt với tình cảm của người khác à? Thế thì anh chọn nhầm đối tượng rồi, trò chơi kết thúc!
An quay đi, một lần nữa cô đánh rơi những giọt nước mắt xuống Hà Nội, thứ mà không nhặt được cũng không thể lấy lại được. Cô không biết mình làm đúng hay không khi cư xử với mối tình đầu kéo dài hơn 2 năm của cô như vậy, dù chỉ là trên thế giới ảo, nhưng tình cảm của cô là thật, trái tim thổn thức này là thật. Cô bước một mình trên đường phố Hà Nội xa lạ, không biết điểm đến là đâu, nhưng cô bắt đầu đau, nỗi đau như bị ai đó cướp mất thứ mà cô đã nâng niu, hy vọng từ lâu.
Yêu xa, những tưởng nếu chia tay nỗi đau sẽ nhanh nguôi ngoai, nhưng... cô đã nhầm. Cái nỗi đau không thể gọi thành tên, không thể viết thành dòng và không thể nói thành lời nó còn tệ gấp trăm ngàn lần một cái tát, một cơn nóng giận rồi chia tay. Anh đi đằng sau, khi đêm đủ đậm, đường phố đủ đông giờ tan tầm, anh đi nhanh lên phía trước rồi thật nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
8.
Đêm hồ Tây, có một cô gái ngồi mượn bờ vai của chàng trai lạ mà khóc.
An đã kể hết mọi chuyện với Duy – người lạ đi cùng chuyến bay, ở cùng khách sạn với cô và còn giúp có đủ can đảm để chấp nhận sự thật khi anh đến nơi cô nói chia tay với Quân. Tổn thương đầu đời về một mối tình trong thế giới ảo khiến cô chỉ biết khóc...

Polly po-cket