Snack's 1967

Này, mình yêu nhau nhé!

Posted at 27/09/2015

276 Views

Tôi cầm bàn tay cậu. Nó run rẩy và lạnh lẽo. Dù có bàn tay thật ấm, nhưng tôi biết mình không thể sưởi ấm cho đôi bàn tay cậu cũng như trái tim của tôi lúc này.
Tôi chuyển hướng, kể cho cậu một câu chuyện dài, thật buồn cười. Nhưng hình như cậu không nghe thấy nó nữa. Cậu cười gượng gạo, thêm chút khó chịu. Tôi muốn phá vỡ bầu không khí này nên tôi đã cù lét cậu ấy. Cậu giật mình lùi lại, nhưng vẫn cười và cố gắng cù lét lại tôi. Tôi định hỏi cậu có gì muốn nói với tôi. Nhưng nhận ra câu hỏi đó giờ thật vô nghĩa. Vì muốn nói, nhất định cậu ấy sẽ tranh phần tôi và nói từ đầu rồi.
Có những khoảng im lặng. Để hai người cùng sắp xếp lại suy nghĩ và tình cảm của mình giành cho đối phương. Để tự đưa ra quyết định cho chính bản thân và con tim đang đập mạnh này.
5.
Sau lần ngồi sân thượng với Thiên Bình, tôi bảo bản thân rằng "Tránh xa cô ấy, càng xa càng tốt. Nếu gần quá, mi sẽ thiêu cháy cô ấy, và cả mi nữa". Tôi không "vô tình" để gặp cô ấy giữa sân trường vắng, không tình cờ tạt qua quán photo nơi cô làm việc, không nán lại giờ ăn trưa để gặp cô ấy trong căng tin. Tôi, rất nhiều lần bắt gặp cô giữa đường, nhưng cố ngăn mình đừng ra chào cô ấy, đừng chạy lại làm rối xù lên quả đầu bong của cô ấy. Tôi, tự ép mình quên đi những kỉ niệm đẹp đã có với cô ấy bằng cách tán tỉnh bất kì cô gái nào cùng lớp. Tôi lao vào yêu, yêu bất kì cô gái nào không phải cô ấy.
Thiên Bình ấy. Thiên Bình giờ không thể là của tôi nữa. Thiên Bình, chẳng biết do tôi trốn cô hay cô trốn tôi. 5 tháng trôi qua, tôi không còn gặp cô ấy nhiều nữa. Có chăng thì cũng cười chào rồi đi luôn.Cô ấy bận rộn với hoạt động, tôi bận rộn với yêu đương. Chúng tôi như con phố song song, mải mê chạy trên con đường riêng của chính mình. Không có điểm giao, cũng chẳng ngõ quanh để trở lại như ngày xưa.
"Những ngày xưa ấy nay còn đâu, vội xa rồi nào ai níu giữ được!"
Tôi tự thấy khâm phục mình, vì ít nhất, tôi đã tự vượt qua những khó khăn khi không có Thiên Bình bên cạnh. Cuộc sống tôi không có quá nhiều niềm vui như khi bên cô ấy. Nhưng nó đủ bình yên, để khi nhìn thấy cô ấy, tôi mong cô sẽ được hạnh phúc. Tôi nghĩ, mình sẽ lại làm bạn với cô ấy, thân thật thân.
Tôi lại "tình cờ" gặp cô ấy nhiều lên, lắng nghe và chia sẻ những khó khăn của cô ấy. Tất nhiên, như một người bạn. Tình bạn thật đặc biệt, nó có thể xóa nhòa sự xa lạ của nhiều năm tháng, để giờ đây, chúng tôi thân thiết, gắn bó. Như chưa từng có cuộc chia ly. Những câu chuyện chung cứ thế lại dài ra tít tắp.
Tôi đưa đón Thiên Bình mỗi lần cô ấy làm chương trình về muộn. Tôi đi chơi bóng rổ với Thiên Bình khi cô ấy rủ rê. Mặc dù tôi thích bóng chuyền hơn, nhưng tôi không thể lời từ chối "ngọt ngào" từ Thiên Bình. Thiên Bình lên thư viện với tôi, tôi giúp cô ấy học hành, có đôi lần còn làm bài tập đỡ khi cô quá bận rộn với chương trình lớn. Tôi đi bên cạnh Thiên Bình, song song như hai đường thẳng, nhưng tôi biết, giữa chúng tôi là một tình bạn tuyệt vời. Là cầu nối giữa hai đường thẳng song song ấy. Tôi thích thú và chấp nhận yên vị với những điều giản dị này.

6. Những cái chạm tay
Tôi tình cờ gặp Vũ trên chuyến xe buýt về quê vào cuối tuần. Hôm đó là một ngày đặc biệt. Tôi quyết định trở về nhà sau nhiều ngày xa cách. Tôi biết, mình phải đối mặt với những sự thật không thể thay đổi. Dù sớm hay muộn, tôi biết mình phải lớn lên sau tất thảy những đớn đau ấy. Và ngày hôm đó, mọi chuyện tốt hơn tôi tưởng tượng. Bữa cơm đông đủ thành viên, những câu chuyện không quá sôi nổi nhưng cũng không quá u ám.
Tối, tôi nhắn tin cho Vũ, cảm ơn những lời khuyên của cậu ấy giành cho tôi lúc ban chiều. Cậu ấy chỉ nhắn tin lại một hình mặt cười. Chỉ vậy thôi, nhưng tôi thấy lòng bình yên lạ. Tôi nhớ lúc gần cậu trên xe buýt. Khoảng cách giữa chúng tôi được thu gọn chưa đầy một gang tay. Cậu ở ngay cạnh tôi, chứ không xa cách như vài tháng trước. Cậu nói nhỏ vào tai tôi "cho tớ dựa vào vai cậu nhé, tớ mệt quá!". Tôi thoáng giật mình, vì trước nay chưa người con trai nào nói với tôi điều đó. Và trong suy nghĩ của tôi, con trai dựa dẫm vào con gái, trông thật yếu ớt, tôi ghét điều đó. Nhưng, Vũ đã dựa đầu vào vai tôi. Cậu ấy ngủ một cách ngon lành. Có điều gì đó khiến cậu ấy mệt mỏi tới vậy. Tôi không biết, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn mãi mãi là chỗ dựa tin cậy cho cậu ấy.
Tôi lấy chiếc mũ mềm kê thêm cho cậu. Tôi giữ chặt lấy cậu mỗi khi xe lắc lư. Tôi định cầm tay cậu ấy, nhưng không được, tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó không tốt. Dù xe đã chạy qua chỗ tôi cần xuống, nhưng tôi cứ ngồi im đó, giữ cho cậu ngủ. Tôi sợ, nếu tỉnh dậy lúc này, cậu sẽ càng mệt mỏi hơn.
Nhưng rồi xe cũng chạm điểm cuối, tôi đánh thức Vũ dậy. Được ngủ một giấc dài không mộng mị khiến cậu thoải mái hơn. Sắc mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều. Cậu còn trách sao tôi lại đi cùng cậu về tận đây, giờ phải bắt xe buýt ngược lại. Tôi bảo "Chỉ là tớ chưa muốn về nhà sớm thôi mà", rồi tôi chọc cười cậu, nói cậu ngủ ngoan như con cún con. Cậu ấy định cù lét tôi, nhưng may tôi tránh kịp. Tôi túm được tay cậu ấy và giữ nó một lúc. Như cảm nhận được điều gì đó trong tôi, cậu lật ngược bàn tay tôi lại, nắm gọn nó trong bàn tay mình. Cậu thủ thỉ "có chuyện gì, nói tớ nghe đi"
Như chỉ cần thế thôi, tôi lôi cậu ra một góc khác của bến xe. Kể cho cậu nghe bằng hết những vụn vặt cuộc sống bấy lâu nay. Những khó khăn khi tôi làm chương trình và cả những đổ vỡ, tổn thương trong gia đình vốn chẳng bình yên của tôi. Cậu lặng im nghe tôi kể, không cười, cũng chẳng bình luận gì hết. Tôi không khóc, đôi mắt ráo hoảnh khi nhìn cậu. Nhưng tôi buồn, nỗi buồn ấy có thể không ai hiểu được.
Tôi đoán Vũ cũng không hiểu đâu, nhưng cái cách cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi bàn tay nắm chặt tay tôi và cậu nói "Có tớ đây rồi, buồn gì cũng sẽ ra đi hết thôi. Hãy tin tưởng tớ, tớ sẽ chia sẻ nỗi buồn này với cậu. Được không". Tôi biết mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Cậu bảo tôi, "hãy cứ về với gia đình, nơi đó thuộc về cậu, dù có chuyện gì đi nữa, hãy cứ trở về. Để sau này, cậu sẽ không phải hối tiếc. Được không"
7.
Những cái chạm tay vô tình, những cái nắm tay cố ý đã xảy ra giữa tôi và Thiên Bình. Tôi không chắc là cô ấy đã có thứ tình cảm đó với tôi. Nhưng cứ như thế này lại hóa hay...