Duck hunt

Mọi thứ rồi cũng sẽ đổi thay, phải không anh?

Posted at 27/09/2015

186 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Có những ngày trời lãng đãng, em ngồi nghe Phố trong mưa của Thùy Chi. Những giai điệu dung dị, trong vắt và lời ca êm dịu của Chi đưa em vào một miền nhớ. Em vẫn vậy, từ ngày anh ra đi, vẫn lặng thầm, lơ đễnh và dễ cười. Ngày anh đi, em đã cười dài khi lòng đau quặn vào. Em quen cười để che đi sự yếu đuối của mình, vì em là cô gái mạnh mẽ, vì em lí trí, nên ngày anh đi, em đã không giữ anh lại, dù chỉ một lần...
***

Em lớn lên trong một gia đình có 3 chị em, và em là chị cả. Em vẫn quen cái thói lạc quan, cứng cỏi ấy, luôn gồng mình hứng chịu tất cả để bảo vệ mẹ và hai em của mình, cho đến khi gặp anh. Lần đầu tiên gặp nhau, anh tông vào xe đạp của em, cong vành, đứt phanh. Em không rơi lấy một giọt nước mắt mặc dù đầu gối tuôn máu xối xả. Anh nhìn, kinh hồn bạt vía, bế em lên xe đưa vào viện. Mà em cũng chẳng hiểu sao lúc đó mình lại để anh đưa vào viện như thế, trong khi không có một đồng nào. Mà nhỡ anh không đưa em vào viện mà đưa đi đâu thì sao? Thế mà em vẫn để nguyên như thế, không nói, cũng chả chống cự lời nào. Anh đưa em vào viện thật, bác sĩ cầm chai thuốc sát trùng rót từ từ vào vết thương của em. Em không kêu, nhưng nước mắt chảy dài hai bên má. Đau thật! Anh nhìn em, như kiểu thương hại lắm í, nắm lấy tay em, vỗ vỗ, kêu sẽ không sao đâu. Lúc ấy xém chút nữa là em òa khóc. Lâu lâu lắm rồi mới có người vỗ vai và an ủi em như thế, kể từ giây phút bố rời đi. Bác sĩ băng vết thương cho em xong, anh có nói đưa em về nhà, nhưng em lắc. Anh hỏi tại sao, em cười, nói:
- Em tự lập từ nhỏ, cái gì em cũng tự làm được hết, thế nên anh cứ để em về một mình, nếu thấy ân hận thì đem sửa giúp em cái xe là được, khỏi đưa đón là gì cho nhọc.
Anh nhìn em một hồi, rồi xin em số điện thoại để khi nào sửa xe xong còn biết đường mà đem trả. Em tươi cười, lôi từ trong túi ra cái Nokia cũ mèm, vứt ra không ai thèm nhặt, bấm số anh rồi tự về. Em lết cái chân sắp què ra bến xe buýt, đường khuya chập choạng ánh đèn, em cũng rợn rợn, nhưng rồi tự nhủ, gan to mật lớn như ta đây thì sợ cái gì chứ. Em cứ đứng đợi như thế một lúc thì anh, chả hiểu từ đâu phi ra, dúi vào tay em cái mũ bảo hiểm:
- Anh vẫn thấy tội lỗi lắm, thôi thì anh đã mất công ra đến đây, em lên xe anh đưa về.
Rồi, em, chẳng hiểu tại sao, một lần nữa nghe anh, lên xe cho anh đưa về. Em cũng không chắc lắm, nhưng chỉ ấn tượng rất rõ là tối đó, ngồi cạnh anh, em ngửi thấy mùi nước hoa êm dịu của bố, thật bình yên và thân thuộc...
Từ hôm đó, về sau em rất hay "tình cờ" gặp anh. Em gặp anh ở cổng trường đại học, ở tiệm làm thêm, trên đường đi học về, và phát hiện ra anh là khách quen ở quán trà sữa em thích. Lần nào gặp em anh cũng cười, vẫy tay, hoặc gọi cho em cốc trà sữa và hỏi về cái đầu gối của em. Em cũng cười, bảo nếu muốn biết tình hình cái đầu gối thì hỏi nó chứ sao hỏi em. Anh bảo em vui tính. Em bảo anh còn vui tính hơn, vì lần nào gặp em cũng cái đầu gối, mặc dù nó đã khỏi từ mấy tuần trước, anh bảo thế thì anh nói về cái khác nhé. 3 chữ "anh thích em" được buông ra nhẹ tênh, anh làm em đỏ mặt mất mấy phút, rồi cười. Vậy là yêu...
Thế là, kể từ khi nhận lời yêu của một người rảnh rỗi như anh, em có những chiều ngược nắng, tiếng cười hòa cùng tiếng gió, tiếng yêu còn vướng vất trên môi. Anh có thói quen chăm sóc người yêu rất kĩ, nên khi yêu anh, em bỗng chốc biến thành một đứa trẻ chưa lớn, em mất hẳn cái vẻ mạnh mẽ và lí trí thường ngày. Em yêu anh với tất cả tình yêu và sự nồng nhiệt của tuổi trẻ. Một lần, khi đi cùng anh, em đã nói những năm tháng yêu anh và được anh yêu có lẽ sẽ là năm tháng tuổi trẻ tuyệt vời nhất của em. Anh cười, vuốt tóc em bảo rằng anh cũng vậy. Có những ngày chân trời trải dài một màu nắng, anh đưa em đi Blues coffee. 2 đứa ngồi ở đó hàng giờ, trò chuyện, và cũng có khi là nghe nhạc. Có hôm anh mang theo một cây ghi ta, ngồi cạnh đệm cho em hát một bài gì đó. Quán vắng êm đềm, chị chủ quán hiền lành chọn nơi ngoại thành để xây một quán cà phê đẹp như thế, hẳn là chẳng để kiếm tiền. Chị bảo chị xây nơi này để tự tìm cho mình một góc yên tĩnh, ai biết thì vào thưởng thôi, chị cũng chả cấm. Chị Ngân nói em xinh, dễ gần, hát cũng dễ nghe, có lẽ bởi vậy mà anh yêu em. Em lúc nào cũng vui khi nghe chị Ngân nói như vậy, em với chị Ngân thậm chí còn thân với nhau hơn khi biết cả 2 cùng thích nghe nhạc ballad...
Rồi, một buổi chiều, em nhận được cuộc gọi của anh, anh gọi em ra Blues coffee. Nước mắt em lăn dài khi biết anh chuẩn bị sang Mỹ du học. Vẫn biết gia đình anh khá giả, vẫn biết anh rất có thể sẽ có ngày phải đi đến một nơi rất xa nào đó, nhưng trong em vẫn chưa khi nào thôi hy vọng anh sẽ không đi đấu cả. Và giờ đây thì anh nới với em, anh phải đi. Em nhẹ nhàng lau nước mắt, lấy lại được cái vẻ cứng cỏi ngày nào, em nắm tay anh và nói đi đi, nhưng thực ra, trong em có gì đó như đã vỡ. Anh bảo anh đi rồi sẽ lại về, em gật dầu, "Em tin", nhưng nhận thấy trong câu hứa đó có gì thật mông lung. Anh ạ, con trai dễ thay lòng đổi dạ, dù sao em cũng chỉ biết tin anh thôi, chứ còn biết làm sao, chả lẽ lại ngăn anh bước trên con đường thành công?
Chiều hôm ấy em bảo anh về trước, còn em ở lại quán nghe cả đĩa Nhạc không lời của Yiruma và tựa vào vai chị Ngân khóc tức tưởi, em tự hứa với lòng chỉ khóc nốt chiều nay thôi, vắng anh, em sẽ lại là em mạnh mẽ, lạc quan khi xưa, vì anh sẽ lại về mà, đúng không? Cớ sao em buồn chứ? Chắc vì giai điệu của mấy bài piano da diết quá...
Sáng anh đi, em quàng tay ôm nhẹ, để một cái hôn lên vai anh, rồi cười tươi. Chuyến bay cất cánh, em chạy ngay đến Blues coffee, ôm chị Ngân mà rấm rứt, em lại khóc nữa rồi, nhưng sẽ không sao đâu mà...
Nhờ sự tiến bộ của khoa học nhân loại, dù cách nhau nửa vòng trái đất, em và anh, vẫn ngày 2 lần gặp mặt nhau, trò chuyện cùng nhau, và vẫn yêu thương nhau như những ngày anh còn ở lại. Anh nhắc em mặc ấm, ngủ sớm, ho thì uống thuốc đều đặn. Anh vẫn quan tâm em như thế, nhưng thời gian nói chuyện cứ ngắn dần đi, đều đều, rồi ngưng hẳn một thời gian. Đến khi nói chuyện với nhau lại, thì anh bảo anh bận, em cười, vờ như không quan tâm, nhưng biết có cái gì đó đang dần thay đổi. Rồi số lần nói chuyện trở nên lưa thưa, ban đầu em cũng buồn, rồi thì lại bơ đi, nhắc mình không được yếu đuối. Trong khoảng thời gian ấy, em tập cho mình làm nhiều việc hơn, cho nó lấp đầy khoảng thời gian nhớ anh. Em vẽ, hát, tập đàn ghi ta, em còn viết truyện đăng báo nữa. Em làm tất cả các việc đó để chờ anh, để bớt nhớ anh trong những ngày Hà Nội vào đông. Em, vẫn sống, và yêu anh như thế, vẫn chấp nhận thiệt thòi với những lần anh bỏ dở cuộc nói chuyện như thế, vì em tin, tin một ngày trái tim anh còn nguyên vẹn trở về bên em...
Em nhận thêm một công việc làm thêm nữa, chính là làm một chân phụ bàn ở quán chị Ngân. Người làm cũ đã nghỉ rồi, em đến làm để tăng thêm thu nhập anh ạ. Em với chị Ngân hay nói chuyện, thỉnh thoảng em còn lên đàn hát cho quán nữa. Chị Ngân có vẻ vui, tháng nào như vậy, em cũng được tăng lương lên chút ít. Em cũng vui, và bớt cồn cào nhớ anh thêm một chút.
Một chiều hạ, em nhận được mail của anh, em, một lần nữa, lại khóc, cho dù biết thế nào cũng có ngày này, em ngang bướng thật, phải không? Em bắt xe bus tới Blues coffee, ăn tới 5 cái bánh ngọt và uống tận 2 cốc cà phê đặc một lúc. Chị Ngân có hỏi, nhưng em chỉ lắc đầu, rồi mái sau mới mở được miệng ra chút ít: "Anh ấy bảo em đừng đợi nữa" ...
Em có mail hỏi lại: "Có phải chúng mình chia tay?" Nhưng anh không chả lời, thay vào đó là trạng thái đang hẹn hò trên facebook. Mời đầu em nhìn, còn thoáng ngạc nhiên, lúc sau khi ổn trở lại, em thấy cũng có gì lạ đâu, dù sao thì anh cũng bảo em đừng có đợi nữa rồi mà. Chỉ có mình em là còn cố chấp , à không, chỉ có mình tim em là còn cố chấp giữ anh lại thôi.
Chị Ngân biết chuyện, cũng cười, rồi xoa đầu em bảo, chẳng phải 2 đứa đã từng rất hạnh phúc hay sao? Vậy là đủ, cho nhau những năm tháng hạnh phúc đến vậy, tốt nhất là không nên tiếc nuối hay ghét bỏ, dù gì thì người ta cũng đã từng là một phần trái tim em. Bấy giờ thì em cười thật, nắm tay chị Ngân, và cảm ơn. Chị lúc nào cũng dịu dàng như vậy.....