Màu nắng phía chân trời
Posted at 27/09/2015
205 Views
Rồi không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa tôi và Ny từ "thường xuyên" đã trở thành "thỉnh thoảng". Có lẽ nguyên nhân chính không phải vì lời đe dọa của bọn bạn, mà là vì cái sự hèn kém của tôi, tôi dần mất đi những buổi chiều ngồi bên Ny mặc dù lúc ấy tôi hầu như còn không nhận ra điều đó.
3.
Tuổi thơ qua đi, cứ nhịp nhàng với những dấu yêu như vậy.
Chúng tôi lớn lên, hết cấp một, rồi vào cấp hai. Tôi vẫn thế, cũng chẳng thay đổi gì nhiều, ngoại trừ tính cách thì đã trầm hơn trước. Tôi không chơi với bọn con trai loi choi trong xóm nữa, vì căm tụi nó có lần đã phá tan cái xe bán bánh nhỏ xíu mà Ny đã phải dành dụm mãi mới mua được.
Tôi nhớ đó là năm chúng tôi học lớp 6. Có vẻ như 5 năm tiểu học bị phân biệt giàu nghèo đã khiến Ny chai lì, hoặc cũng có thể chính bản tính của Ny đã là như thế, nên cô ấy không hề khóc lóc hay năn nỉ bọn đó dừng tay lại. Ny chỉ ném cho bọn chúng một cái liếc, và tôi đã rất bất ngờ khi đôi mắt sáng ngời của Ny đã khiến cho thằng Hải – cái thằng cầm đầu phải sợ.
Hải vốn là một thằng quậy, nó đã thay thế thằng Kiên làm "bang chủ", nhưng Ny lúc ấy quả thực vững vàng lắm, cô ấy không còn là con bé lầm lũi xưa kia nữa, ở Ny có một sức mạnh vô hình mà không một ai có được.
Tôi cảm phục Ny từ đó. Và sau này mới chợt nhận ra, cô ấy chỉ lạnh lùng với những kẻ bắt nạt mình, còn khi ở cạnh tôi thì Ny luôn là một đứa con gái nhí nhảnh và đáng yêu đến lạ.
Cấp hai trong trí nhớ của tôi rốt cuộc cũng chỉ là một quãng thời gian nhàn nhạt và vô vị. Tôi và Ny học hai lớp sát cạnh nhau, nhưng cũng ít gặp mặc dù tôi đã hoàn toàn loại bỏ cái nỗi sợ hãi bị người khác chê cười khi đi cùng với cô ấy. Vì chúng tôi bắt đầu phải đi học thêm, nên khoảng thời gian chơi ở nhà Ny giờ được rút ngắn lại chỉ còn mỗi chiều chủ nhật.
Lâu lâu tôi lại đem sang cho Ny mấy món ngon mẹ tôi làm, tiện thể ghé thăm người bà già yếu của cô ấy. Nhà Ny trống trải, chỉ còn mình Ny và bà ngoại, người chị gái của cô ấy nghe đâu đã đi làm ở tận trong Nam. Cái khốn khó có lẽ đã hình thành trong Ny một nghị lực sống vươn cao mạnh mẽ.
"Duy đến chơi làm bà Ny vui lắm đó!" – Ny cười, nghiêng đầu nhìn tôi khi tôi dắt xe ra cổng. Đôi mắt sáng của Ny bỗng dưng len sâu vào trái tim tôi. Giọng nói trong veo từ Ny cứ khiến tôi cảm thấy thân thương đến lạ.
4.
Khi chúng tôi học lớp 10, Ny đột nhiên trở thành một cô gái xinh xắn, mái tóc đã dài đến quá lưng, không còn cháy và hanh mùi nắng như trước, làn da Ny cũng không hiểu tại sao lại trắng trẻo đến lạ thường. Chắc có lẽ vì con gái đến tuổi trưởng thành ai cũng thanh tân và đầy sức trẻ như thế. Ny đẹp, nhưng đẹp một cách giản dị, chứ không đẹp theo kiểu kiều diễm hay quá phô trương. Còn tôi, mặc dù không phải thuộc dang hot boy nhưng lâu lâu cũng có vài em đến tìm và dúi vào tay quà cáp cùng những mẩu thư tình. Tôi thường vứt chúng đi, không hẳn vì không thích mà vì tôi thực sự không nghĩ rằng mình sẽ yêu một cô gái qua những thứ vớ vẩn đó.
"Duy ngộ thiệt, tấm lòng của người ta mà, sao lại nỡ lòng nào..." – Ny thốt lên tiếc nuối khi bắt gặp tôi đang vứt mấy bó hoa vào sọt rác.
"Duy...không thích họ." – Không hiểu sao khi đối diện với ánh nhìn sâu lắng từ Ny, tôi đã buột miệng, hệt như đang giải thích về những cô nàng vệ tinh của mình. Ny chỉ cười, không để ý đến sự bối rối của tôi, cô ấy nhặt những bông hoa lên, ngắm nhìn chúng rồi đột ngột hỏi: "Nếu Ny tặng cho Duy những thứ này, thì Duy cũng vứt chúng đi như vậy sao?"
"Tất nhiên là không!"
"Sao vậy?" – Ny tròn mắt ngạc nhiên cho lời đáp thẳng thừng không hề suy nghĩ. Tôi chợt nhận ra mình vừa bị hớ.
"Ngốc quá! Vì Ny là bạn Duy, còn bọn họ...thì không phải!" – Tôi gõ nhẹ lên trán Ny rồi kéo cô ấy đi khỏi đó, nhịp chân nhanh cũng hệt như nhịp tim trong lồng ngực. Ny khúc khích cười, còn tôi thì cố xoay đi chỗ khác để ngăn không cho cô ấy thấy khuôn mặt mình đang bừng đỏ.
"Con bé Ny nó được lắm đấy, hôm qua nó vừa đến giúp mẹ dọn dẹp cỏ trong vườn, rồi sửa giúp mấy thứ đồ linh tinh bị hỏng nữa." – Mẹ tôi thường bóng gió nhắc đến tên Ny, như bao năm nay vẫn thường dành cho cô ấy một tình cảm đặc biệt. Tôi nhớ về Ny từ những mẩu chuyện vụn vặt của mẹ như thế, trong tôi dường như cũng đã không còn thương hại và tội nghiệp Ny như lần đầu tiên thấy cô ấy trả lại cho mẹ tờ bạc.
Tôi biết, tình cảm mình dành cho Ny còn hơn thế nữa, nó vượt qua giới hạn của sự thương cảm, vượt qua giới hạn của tình bạn bè. Mẹ tôi bảo chẳng có cái gì gọi là hai người bạn khác giới cả. Nếu là lúc trước thì có thể tôi sẽ nghĩ rằng mẹ sai. Nhưng hiện giờ với Ny, thì điều đó, quái quỷ làm sao, lại là một điều cực kỳ đúng.
"Ê, Duy! Mày nói xem, Ny có thích mấy cái vòng tay này không?" – Thằng Kiên khèo tôi khi chúng tôi đang ngồi trong lớp chờ trống đánh hết tiết. Nó đưa ra trước mắt tôi đủ thứ vòng vèo sặc sỡ. Tôi lắc đầu, không nghĩ là Ny hợp với những cái này, cô ấy cần những thứ giản dị hơn.
"Ầy...tao đã mất công chọn lựa." – Thằng Kiên thả phịch người xuống ghế, giọng tiếc nuối. Kiên chơi thân với tôi từ khi bị thằng Hải đuổi cổ khỏi cái ghế "bang chủ cầm đầu", nó bây giờ không còn mập nữa và cái tính hách dịch cũng đã biến mất. Từ khi học chung với Ny thời tiểu học, tôi đã để ý thấy Kiên hay nhìn cô ấy với một ánh mắt thật khác. Rồi khi biết tôi và Ny thân nhau, nó không những không trêu chọc tôi mà còn kết thân với Ny, có lần Ny còn kể cho tôi nghe rằng Kiên đã xin lỗi Ny về vụ không trả tiền mấy cái bánh tiêu hồi bé. Đó là một sự thay đổi đáng ghi nhận, tôi chấp nhận Kiên cũng bởi vì cái tính dám làm dám chịu của nó (mặc dù nó nhận lỗi hơi muộn một tẹo). Cả ba đứa chúng tôi chơi với nhau, nhưng Kiên không biết nhà Ny. Tôi không muốn nói cho Kiên biết dù nó cũng đã hỏi tôi vài bận.
"Mày...thích Ny hả Kiên?" – Tôi hỏi nó, cố giả vờ trưng ra một khuôn mặt bình thản. Kiên gãi đầu, mặt đỏ lên:
"Ờ."
Tôi nghe thấy lòng mình chùng xuống. Không hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy khó chịu dữ dội. Tôi ước gì mình chưa từng hỏi Kiên câu hỏi ngớ ngẩn đó.
Về đến nhà, tôi nằm lăn ra giường, những ý nghĩ về Ny và tình cảm của thằng Kiên cứ lộn xộn chồng chéo. Tôi thừa nhận mình không thể chịu nổi cảnh Kiên đi bên cạnh Ny và líu lo kể chuyện này chuyện nọ. Tôi cảm giác như có kẻ chiếm mất vị trí vốn có của mình. Tôi đâm ra cáu bẳn và bực bội vô cớ với Kiên, đôi khi cũng mất bình tĩnh trước cả Ny nữa.
"Mày bị sao vậy hả cái thằng khùng kia???" – Có một lần Kiên ngỡ ngàng khi thấy tôi lớn tiếng quát Ny.
"Chẳng sao cả!!!" – Tôi ném một cái bánh tiêu nóng hổi vào cái lò nướng trên chiếc xe bán bánh của Ny, rồi quày quả bỏ đi thẳng. Chẳng biết sao nữa. Hình như tôi...ghen.
...
"Tao tỏ tình với Ny rồi." – Kiên hí hửng chạy qua nhà tôi vào một ngày nắng đẹp. Cái tin nó vừa thông báo cứ như một đợt sét đánh bên tai, tôi quá đỗi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cái bản mặt hớn hở của Kiên đang tiến lại gần mình...