XtGem Forum catalog

Đơn giản là...thích

Posted at 27/09/2015

221 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi".)
Thích một người...chỉ đơn giản...là thích thôi.Yêu một người...cũng đơn giản chỉ là yêu thôi...
***
Lặng! Nghe thật lạ phải không?
Lặng! là tên một quán trà không lớn lắm giữa lòng thành phố rộng lớn này.
Lặng! Thật khó khi nó nằm ngay trên con đường nhộn nhịp tấp nập người qua lại.
Lần đầu nhìn thấy quán trà này là khi tôi giúp thằng bạn chuyển đồ sang nhà mới. Lúc đi ngang qua đây, cái tên của quán đã tạo cho tôi một cảm giác gần gũi lạ thường.
 
Tôi không phải là người thành phố, tôi là một thằng nhà quê chính cóng, lên thành phố học tập, thực tập rồi một ngày nào đó sẽ là đi làm. Dưới quê luôn yên tĩnh, thanh bình, không như thành phố ồn ào, nhộn nhịp... Có lẽ chính vì điều này, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Lặng! rất quen thuộc với mình, có cái gì trong tôi cứ thôi thúc mình đến với nó, dù biết rằng đó chỉ là một cái tên không hơn không kém, không thể nào có được cái không khí bình lặng được giữa nơi thành phố đông đúc này.
Tháng Năm. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
Tôi đứng trước lớp cửa kính của Lặng!, ngẩn người nhìn tên của quán... Tôi đã muốn đến đây từ rất lâu rồi, nhưng lại không có thời gian, đến tận bây giờ tôi mới có thể đi đến nơi này, nơi chạm đến nỗi nhớ nhà khôn nguôi sâu trong đáy lòng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cười nhẹ. Chỉ là vào một cái quán lại khiến tôi khẩn trương đến thế...thật lạ. Đẩy nhẹ cửa kính, tôi chậm rãi bước vào. Đảo mắt một vòng, quán không lớn nhưng bài trí rất đơn giản, vài cái bàn gỗ, ghế gỗ, xung quanh thoang thoảng hương hoa cỏ nhè nhẹ khiến người ta bất giác thả lỏng mình.Quán chỉ lác đác vài bóng người riêng lẻ, dường như mục đích cũng như tôi, tìm một chút yên ả nơi nhộn nhịp. Đến quầy gọi một tách trà xanh, chọn một chiếc bàn trong góc khuất, tôi nhắm hờ hai mắt, chậm rãi cảm nhận không khí thanh bình hiếm có này.
Đến bây giờ tôi mới để ý, từ khi cánh cửa kính thủy tinh đó khép lại, nơi này như đã tách thành một không gian riêng biệt, không còn tiếng xe cộ ồn ào, không còn bụi bay mù mịt... Chỉ có hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ.Tôi tại sao không nghĩ đến những thứ đại loại như tường, kính cách âm ngay từ đầu chứ? Cười khẽ, nơi này thật tuyệt, có lẽ tôi sẽ trở thành một khách quen.
Tiếng tách sứ va chạm cùng mặt bàn làm tôi bừng tỉnh. Hai mắt khẽ chớp. Là một cô gái tóc dài đang mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi, lại nhìn tách trà xanh trên bàn, chắc cô là người vừa đưa nó đến đây. Tôi cười nhẹ, gật đầu đáp lại. Cô gái cúi nhẹ người rồi mới chuyển bước vào trong. Tôi nhíu mày, có chút bực tức khó tả, ngay cả một chữ cũng không nói? Có cách tiếp khách lạ như thế này sao? Tôi lắc đầu, không muốn cảm xúc của mình vì điều này mà bị nhiễu loạn.
Nhấp thử một ngụm, thanh thanh, vị ngọt dư âm trên đầu lưỡi , thật tuyệt.
Tháng Sáu. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
"Cho tôi một tách trà xanh nhé." Tôi mỉm cười nhìn cô phục vụ rồi lại tìm về vị trí trong góc khuất.
Đã một tháng. Haiz...ai bảo làm nhà giáo là rảnh rang? Ra đề thi, chấm bài thi, lại còn phải giúp học trò ôn thi tốt nghiệp, rồi đại học. Một tháng không đến, tôi thật nhớ nơi này.
Ánh mắt tôi chuyển đến cô gái ở quầy bán, cũng chính là cô phục vụ tôi vừa gọi trà. Cô ấy vẫn không nói một tiếng, chẳng lẽ nhìn tôi khó ưa đến thế sao?
"Nhìn tôi rất đáng ghét sao? Sao cô không nói với tôi lấy một tiếng?" Tôi thật sự không nén được tò mò, nhân lúc cô bưng trà đến, vội vả hỏi cô.
Cô gái dường như bị tôi dọa, hai mắt mở to nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu.
"Thế sao cô không nói gì? Lần trước cũng thế?" Tôi không cam lòng tiếp tục truy vấn.
Vẫn là im lặng. Mấy phút sau, cô gái liên tục lắc đầu rồi chạy nhanh vào trong.
Tôi chán nản. Đây là thế nào?
Tháng Bảy. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Tôi cười khẽ. Ngón tay gõ trên mặt bàn theo điệu nhạc. Vẫn buổi tối cùng giờ với hai lần trước, tôi đã có mặt ở Lặng!
Lặng! hôm nay rất khác. Lúc tôi mới bước vào còn tưởng mình quá mệt mỏi nên đã đến nhằm nơi, suýt tí thì rời khỏi, cũng may tôi lại thoáng thấy hình bóng nhỏ bé của cô gái kỳ lạ thấp thoáng bưng trà cho khách.
Hôm nay Lặng! chìm đắm trong những bản nhạc không lời. Tiếng nhạc dìu dịu, êm ả, có khi lại ngân cao, réo rắt, du dương, lúc buồn khi vui, thật sự rất phong phú.
"Sao hôm nay quán lại bật nhạc?" Dường như nơi này cũng chỉ có mình cô thôi nhỉ? Tôi cũng muốn hỏi thế nhưng rồi lại không nói ra khỏi miệng.
Cô gái lúng túng, hai tay nâng lên rồi lại hạ xuống, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Lúc tôi tưởng cô sẽ lại bỏ chạy thì cô gái lại cúi người, dùng tay viết lên mặt bàn.
Tôi theo dõi ngón tay mảnh khảnh của cô, là 7-7.
7-7 là gì? Tôi nâng mắt định hỏi thì cô gái nhìn tôi cười ngượng ngùng rồi lại chạy biến đi mất. Tôi kinh ngạc đến há hốc mồm. Tự nhiên có cảm giác mình chính là con quái vật dọa người, hết lần này đến lần khác làm người ta chạy trối chết.
Tháng Tám. Chủ Nhật Tuần Thứ Hai.
Kỳ thi chấm dứt, khỏe thật. Ngừi thầy mới ra trường tôi đây cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Cuối cùng tôi cũng biết 7-7 mà cô gái nói đến là gì. Mùng bảy tháng bảy, Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Lần này tôi không cần gọi thì tách trà xanh đã ngay ngắn xuất hiện trước mặt tôi. Tôi mỉm cười nhìn cô, cô vẫn vậy, yên lặng cười thật tươi. Tôi nghĩ cô không thích nói chuyện.
"Điều này có chứng tỏ tôi đã trở thành khách quen không?"
Cô gái gật đầu liền mấy cái, hai mắt sáng ngời cũng lấp lánh ý cười. Tôi kinh ngạc nhìn cô, cô lúc này thật đẹp...