Định mệnh trớ trêu
Posted at 27/09/2015
179 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?)
Trái đất lặng lẽ quay, thời gian lặng lẽ trôi. Những niềm vui, nỗi buồn như một quy luật tự nhiên mà ai cũng phải nếm trải trong cuộc sống này. Tất cả sẽ như một cơn bão đi ngang qua đời ta, để rồi khi nhìn lại mọi thứ rồi cũng qua hết. Yêu và đến với nhau không hẳn là một cái kết đẹp mà tình yêu còn đẹp hơn khi ta biết chờ đợi và hi sinh cho người mình yêu…
***
Buổi tối ở quán Serenatacafe, các bàn đều đông khách. Vẫn góc bàn quen thuộc cạnh cửa sổ, Anh Thư ngồi thả hồn theo giai điệu du dương của bài hát “Chân tình”, ánh mắt cô vẫn không quên hướng về phía lối ra vào như chờ đợi ai đó.
Từ xa, Hoàng Nguyên vội vã đi nhanh về phía cô. Nhìn cô, anh nở nụ cười như biết lỗi:
- Xin lỗi đã để em phải chờ, anh phải về nhà anh chị hai để bàn về việc làm lễ mừng thọ cho ba.
Thư nhìn anh cười khẽ như thể hiện sự thông cảm, ánh mắt ấm áp của Thư dõi theo lời anh nói. Nhìn cử chỉ vội vàng giải thích của Nguyên như sợ cô sẽ buồn làm Thư bật cười ý vị:
- Coi anh kìa, sao không ở nhà bàn bạc với gia đình, lúc khác mình gặp nhau cũng được mà
- Có gì đâu mà phải bàn chứ, anh chị hai bảo sao thì anh làm vậy thôi
Thư như chợt nhớ ra điều gì, cô mỉm cười nhìn anh:
- À, anh uống chanh dây nhé, em gọi cho anh rồi đó, anh hay phải đi tiếp khách uống rượu nhiều, uống chanh dây cho mát.
Đôi mắt Nguyên nhìn Thư đầy cảm động rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Chỉ thế thôi, sự quan tâm chân thành và giản dị của Thư luôn khiến tim Nguyên phải xao động. Anh nói với giọng buồn buồn:
- Em lúc nào cũng chu đáo, mấy ngày hôm nay không gặp nhau, anh nhớ em lắm đó
Thư bỗng nghe nhói lòng bởi câu nói chân thành của anh, có lẽ anh không biết rằng những ngày qua cô còn dằn vặt và đau đớn hơn anh gấp trăm lần. Đôi lúc cô nhớ anh đến quay quắt lòng, chỉ mong được nhìn thấy anh nhưng lại không thể. Cô rút vội tay ra như không chú ý đến lời anh:
- Anh nè, mừng thọ ba anh bảy mươi tuổi em muốn tới dự, anh có phiền gì không?
- Có gì đâu mà phiền, bữa đó khách đông, chắc không ai để ý đâu
- Bữa đó em nhất định sẽ chụp chung với gia đình anh một bức để làm kỉ niệm, coi như em cũng là một thành viên trong gia đình anh vậy
- Em sẽ là khách mời đặc biệt của anh trong ngày đó…
***
Thư gặp Nguyên khi cô đã bước sang tuổi ba mươi, cái tuổi mà con người ta sắp bước sang phía bên kia sườn dốc của cuộc đời. Nguyên là người đàn ông trưởng thành, nghiêm túc, ân cần và nhiệt tình. Đó là những gì cô cảm nhận được khi cô được cấp trên phân vào làm việc cùng bộ phận và được anh hỗ trợ. Anh nhiệt tình với tất cả mọi người, ai cần gì dù là một việc nhỏ, chỉ cần anh rảnh tay, anh sẵn sàng mỉm cười và giúp đỡ, một người đàn ông chưa bao giờ biết nói tiếng "không".
Mỗi ngày bên anh là một bài học bổ ích về cuộc đời…
Mùa đông năm ấy, cô chần chừ bên cạnh anh. Chần chừ những hoang mang, chần chừ xúc cảm. Ở bên anh lúc nào cô cũng thấy tràn đầy năng lượng và làm việc có hiệu quả hơn.
Anh hay gửi cho cô những câu chuyện ngắn về cuộc sống. Những bài viết xúc cảm, những câu chuyện tình yêu mà đâu đó anh sưu tầm được. Khi ấy, cô đều đọc chúng thật kĩ và lưu vào từng câu chữ trong cái đầu vốn dĩ rất hay quên của mình. Lòng cô biết, mình đang mênh mông....
Cho đến một ngày anh ngập ngừng nói với cô về những cảm xúc của bản thân lúc cùng cô làm việc, trò chuyện và thậm chí là...khi cô không có mặt. Sự chơi vơi, cô đơn của anh làm lòng cô bồi hồi khi trong một ngày cô nhận được tin nhắn "Anh biết nói ra điều này là không phải với em, nhưng ở bên em, anh mới chợt nhận ra em mới là người phụ nữ mà anh yêu mặc dù anh đã có vợ”
Anh Thư không trả lời tin nhắn của Nguyên, cô muốn lắng nghe lòng mình nhiều hơn. Cô mến anh, nhưng quá khứ với việc có một người phản bội làm cô vẫn ám ảnh khi nghĩ về nó, thế nên cô từ chối yêu thương của Nguyên, từ chối những ngọt ngào anh mang đến. Cô cứ lo cho công việc, phớt lờ sự có mặt của anh. Nguyên rất buồn, nhưng vì muốn cô vui, anh nhẹ nhàng biến mất.
Cũng không hẳn là Nguyên hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của cô. Nguyên vẫn ân cần bên cô hằng ngày, cả trong cuộc sống và cả những khó khăn cô đang chịu đựng. Sự hiện hiện của Nguyên dần trở thành một thói quen trong Thư và dường như chính cô cũng đang nhận ra anh ấy đi vào tâm hồn cô bằng sự kiên trì mà anh ấy có. Là ngày Anh Thư thấy lòng mình bắt đầu một nỗi nhớ. Nhớ những chiều có một người đứng đợi bên kia đường sau giờ tan sở, nhớ những tin nhắn ngắn mỗi khi cô đi làm về, nhớ những quan tâm, những chia sẻ,..Vẫn những câu chuyện xa xưa, vẫn những tâm sự chân tình, những cảm xúc đan xen khó tả đang lớn dần, cô không muốn trốn tránh nhưng liệu có vội vàng để đón nhận hay không?
Tuổi 30 đã cho cô đi qua đủ những đắng cay, vội vàng vì thế cô chẳng dại mà vội vã yêu, vội lấy một anh chàng nào đó. Nhất là sau khi cô đã trải qua những đau thương, mất mát của cuộc hôn nhân đổ vỡ. Trái tim cô không đỏng đảnh khước từ tình yêu mà nó có những thước đo riêng, sâu hơn về hai tiếng ái tình. Nhưng trái tim Thư thật sự bị loạn nhịp khi tìm thấy một trái tim đồng điệu. Dẫu biết rằng không thể cưỡng lại trái tim mình nhưng Thư hứa với lòng sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến gia đình anh. Cô nghĩ mình chỉ nên duy trì một tình cảm tri kỉ mà thôi, cô không muốn những đứa trẻ thơ phải chịu tổn thương và đau khổ.
Tình yêu bắt đầu…
Những ngày tháng sau đó với Thư là những chuỗi ngày rất vui và đáng nhớ. Bên cạnh anh trong công việc, tối về lắng nghe nhau. Nguyên rất tâm lí, anh hay chở cô đi đến những quán café anh từng đến mà anh biết rằng cô sẽ thích...Từng nơi Thư đi qua là từng cảm nhận khác nhau về mọi thứ, mỗi nơi là mỗi cái hồn mà người thiết kế muốn dồn hết tâm huyết của mình vào để khách có thể cảm nhận rõ vẻ đẹp của nó. Nguyên hiểu rõ tâm hồn Thư như thế nào, những nơi anh đưa cô đến đều được thiết kế rất mộc mạc, nhẹ nhàng và ấm áp. Có những ngày ngồi bên nhau chỉ để lắng nghe một khúc nhạc mà cả hai đều rất thích, là những bài hát mà Nguyên thường thì thầm cho cô nghe từng câu ngắn vì rằng anh hay không thuộc...
Bên cạnh anh, cô luôn có cảm xúc ngọt ngào đi đôi với cả cay đắng, có cái gì đó luôn mong manh và mơ hồ trong mối quan hệ của cả hai. Cô không hiểu tại sao lại yêu anh, một người đàn ông đã có gia đình. Có lẽ tình yêu giống như ly rượu mạnh, khi say khướt quên cả thực tại, tỉnh dậy lại không kiềm được mà tiếp tục uống nữa. Bao nhiêu yêu thương trôi, Anh Thư đi qua từng ngày tháng với tình yêu ngọt ngào và trong veo cùng Nguyên. Nhiều nụ hôn trao nhau vội vàng trong nỗi đam mê cháy bỏng nhưng Thư luôn kiềm chế dừng lại đúng lúc. Cả hai biết rằng mỗi người đều có một khoảng trời riêng nên họ chỉ dành cho nhau một khoảng lặng nào đó trong cuộc sống. Chỉ bất chợt, nếu đối phương cần mình thì người còn lại sẽ đến ngay bên cạnh người kia. Trái đất lặng lẽ quay, cuộc sống lặng lẽ trôi. Nguyên vẫn ân cần bên cô, vẫn nắm chặt tay cô, vẫn khẽ hôn lên trán mỗi khi đưa cô về nhà, nhưng sao....yêu thương mà nhuốm màu tội lỗi...
Cho đến một ngày Nguyên nói rằng anh sẽ chia tay với vợ để đến với Thư…
Thư bàng hoàng và sửng sốt khi nghe anh nói câu này. Cô không ngờ mình chính là nguyên nhân dẫn đến quyết định của anh. Dù rằng trái tim cô yêu rất anh rất nhiều nhưng cô cũng nhất định sẽ không đến với anh.Yêu một người không phải là cái tội nhưng nếu nó phá vỡ sự bình yên của người khác thì cô sẽ phải ân hận suốt đời. Cô biết mình cũng không phải cao thượng mà hơn hết cô không nỡ gieo rắt nỗi đau xuống những người vô tội. Vì cô đã từng là người thất bại trong hôn nhân nên cô không muốn anh lại đi vào vết xe đổ của mình. Cô cũng biết rằng sẽ đau đớn như thế nào khi người vợ biết mình bị chồng phản bội. Cô muốn trả anh về đúng với vị trí của người chồng, người cha, cô không muốn là người thứ ba phá nát con đường hàn gắn hạnh phúc của anh.
Trái ngang và tan vỡ…
Rời xa anh, Thư chất chứa những nỗi đau và tiếc nuối. Thư không nhớ cô đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt khi phải chấp nhận rời xa anh. Xa cách chỉ là thêm nhung nhớ và thổi bùng ngọn lửa yêu thương. Có lẽ cô đã sai, cứ ngỡ xa anh để quay về là mình của ngày xưa nhưng giờ cô mới hiểu anh đã thân thuộc như hơi thở và cuộc sống của cô rồi. Thật ra cô đã dối lòng, cô rất cô đơn và trống vắng khi không có anh bên cạnh. Nhưng nếu không vượt qua giây phút yếu lòng thì cô và anh lại rơi vào vòng xoáy của đau đớn và tội lỗi.
Những ngày đầu chia tay, Nguyên sống dở chết dở vì đau khổ. Ðã bao nhiêu lần anh tìm đến Thư nhưng cô cự tuyệt quyết liệt. Và sau đó cô mất hút giữa cuộc sống ồn ào của anh. Cuối cùng anh đã tự thỏa hiệp với mình, quay về sống với cuộc đời của mình bên cạnh vợ con và chấp nhận thực tế là anh với Thư mỗi người đều có cuộc sống riêng…
Thành phố biển ngày cuối năm…
Lang thang trên biển sau buổi Hội nghị báo chí, Nguyên không nghĩ mình sẽ đi ngang chốn cũ. Cũng chính tại nơi này đây, anh đã tình cờ gặp được người phụ nữ ấy, người anh yêu trong suốt cuộc đời. Gọi cho mình thứ thức uống quen thuộc của một năm về trước. Hoàng Nguyên trầm ngâm, lâu quá rồi, nhưng cái hồn nơi đây vẫn có thể níu giữ chân anh...