pacman, rainbows, and roller s

Có lẽ...chẳng phải là yêu...

Posted at 27/09/2015

297 Views




"Sao anh ta lại nghĩ mình có chồng rồi nhỉ?"
***
Anh quen cô trong một buổi bình minh rực rỡ, chính xác thì cũng chẳng phải là quen, mà chỉ là gặp gỡ, tức là khi hai con người bất ngờ thấy nhau qua bờ rào, lúc đó anh vẫn đang cởi trần mặc quần đùi ra sân vươn vai vài cái ngái ngủ, và sau một chuỗi âm thanh ú ớ không lên lời, anh vội quay mặt đi thẳng vào nhà. Thật là một khởi đầu tình cờ, không kém phần bất ngờ và... nói đúng ra thì... hơi mất mặt.
Từ lúc ông bà Tam chuyển về cạnh nhà anh sống mấy năm nay, anh chưa bao giờ nghe kể là họ có một cô cháu gái. Chuyện này thật là lạ. Ở cái xóm nhỏ này, hiếm khi nào có câu chuyện về một gia đình nào đó lại có ít hơn "cả xóm" biết. Vậy mà anh lại không biết được ông lão hàng xóm nhà mình lại có một cô cháu gái! Mấy lần anh có thấy con trai ông Tam về chơi, thấy cả bà vợ và đứa con trai trẻ măng, chắc chỉ tầm 22-23 tuổi.

"Ba, cái cô ở nhà bên là cháu gái của ông Tam ạ? Sao con không bao giờ nghe nói vậy nhỉ?"
"À, ông Tam có nhắc đến nó vài lần, con Ly ấy, nghe nói nó đi học nước ngoài mấy năm, cả năm mới về được một lần, mấy lần rồi nó về mày toàn đi công tác, biết sao được."
Ra là vậy, Ly, cái tên cũng được đấy, tiếc là vừa nãy ngượng quá chưa kịp nhìn kỹ mặt mũi cô ta ra sao. Tý nữa có gì anh sẽ giả vờ đi ra vườn, tiện thể chào hỏi đôi câu, xong có khi phải xin lỗi chuyện lúc sáng. Ôi lại nghĩ tới chuyện lúc sáng. Thật là mất mặt quá đi mất, đường đường là một anh tiến sĩ nông nghiệp, vậy mà... Thật chẳng ra làm sao.
Nghĩ vậy, nhưng cũng phải đợi tới hôm sau, khi mặt trời đã hơi chênh chếch hàng cây, anh – trong bộ cánh khá chỉnh tề với quần ngố và áo phông – trịnh trọng đi ra vườn, giả vờ xem xét mấy chậu cây. Nhưng vườn nhà bên chẳng có ai. Thất vọng, anh định quay vào nhà nhưng vừa mới quay đi thì bên kia có tiếng bước chân. Anh vội quay lại thì vấp ngay phải con mèo Kun của mình đã đứng ở chân anh từ lúc nào và... anh hít đất.
"Chào cô, tôi xin lỗi vì hôm qua gặp cô nhưng chưa kịp giới th..."
Anh luống cuống đứng dậy phủi đất bám trên người vừa nói luyến thoắng như cái máy, nhưng trước khi nói hết câu anh đã kịp nhận ra trước mặt anh không phải là cô gái tình cờ gặp hôm qua, mà là ông Tam đang đứng nhìn anh với con mắt nửa vui thú nửa tò mò:
"Cháu muốn gặp cái Ly nhà ông hở?"
"Dạ k..."
Nhưng vừa mới mở miệng ra và ngôn từ chưa kịp thoát khỏi cổ họng thì ông Tam đã lớn tiếng:
"Ly ơi có người gặp này cháu!"
Thật là, đúng là một tình huống chẳng thể ngờ đối với chàng trai đang dính đầy đất, miệng thì há hốc còn mặt thì đỏ bừng. Có khi thay vì nghiên cứu các giống cây và trồng chúng, anh nên nghiên cứu về "cây người" thì hơn, bởi giờ đây anh đang đứng như trời trồng tại chỗ, chỉ muốn độn thổ nhưng chẳng có cách nào. Trước khi anh kịp nghĩ ra chiêu đối phó, ông Tam đã cười một cái rồi quay luôn vào nhà, và Ly xuất hiện, trông tươi tắn, rạng rỡ dưới ánh mặt trời lúc này đã chiếu xiên vào gáy anh. Anh mới bất giác nhận ra điều này, là mặt trời đang ở phía sau anh! Thật là lạ khi 1 giây trước anh còn đang ngỡ mình bị chói mắt vì bị ánh nắng chiếu vào.
"Chào anh, ơ,... anh muốn gặp em ạ? – Ly bất chợt hỏi."
"Ơ, tôi,... chẳng là,... chuyện hôm qua, tôi, ơ... tôi chưa biết tên cô." – Anh lúng búng.
"Em là Ly."
"À, tôi, tôi là Trung, rất vui được làm quen, ông bà cô đã chuyển đến đây mấy năm, mà tôi chẳng bao giờ thấy cô nhỉ?"
"Mấy năm rồi em đi du học, hè có về nhà, về đây thăm ông bà vài ngày. Chắc anh không nhìn thấy."
"Vậy, ờ, vậy thôi, chào cô nhé."
Nói xong anh vội quay ngoắt lại, bước đi như người máy vào nhà mà không ngoảnh lại lần nào. Chỉ tới khi đóng cửa lại sau lưng, anh mới thở phào ngồi sụp xuống. Vậy là không quá tệ, dù không phải viễn cảnh mình mong đợi. Đằng nào thì, trông anh cũng chả khác nào thằng ngố.
Mấy hôm sau, anh vẫn thường thấy Ly lang thang trong vườn nhà, tưới vài cây hoa cùng ông Tam. Lần gặp mặt vừa rồi đã lấy đi hết dũng khí của anh, bây giờ anh chả ra vườn nữa, biết đâu gặp lại Ly, anh lại cư xử như một thằng ngốc lần nữa, thì còn tệ hơn là không gặp. Thôi cứ để vậy.

...
Bẵng đi một thời gian, cuộc sống bình thường của anh vẫn cứ tiếp diễn, chỗ anh làm ở gần quốc lộ. Nhà anh cách trung tâm thành phố 20 cây số, và sâu vài cây số so với đường quốc lộ chạy qua. Anh vẫn tiếp tục nghiên cứu giống cây với một niềm đam mê từ thuở còn trẻ con, nhưng công việc yêu thích của anh thì lại đem lại mức lương ba cọc ba đồng. Nhà anh không nghèo, nhưng cũng không phải khá giả gì. Ba mẹ anh đều làm ruộng. Nhưng với anh, việc ấy không quan trọng, miễn là sống thoải mái, vui vẻ bên những người thân và những làng xóm tốt bụng, có một công việc ổn định, thì cuộc sống không giàu có cũng chẳng là gì. Cuộc sống ấy vẫn tiếp diễn như bao nhiêu lâu nay, nhưng trong thời gian gần đây đối với anh lại có một điều đổi khác, đó là Ly, cô gái nhà bên mới gặp anh có hai lần, và lần nào trông anh cũng thật là chẳng có dáng. Có mấy lần anh tặc lưỡi, thây kệ, dù sao đó cũng chỉ là một cô gái bình thường, làm gì mà mình phải xoắn thế. Nhưng đến lúc anh lấy lại được sự tự tin và gạt được Ly ra khỏi sự xấu hổ, thì Ly lại chẳng còn ở đây nữa.
"Ơ dạo nay không thấy cái cô Ly nhà bên nhỉ, cô ta lại bay ra nước ngoài rồi ạ?"
"Ờ không, ba sang chơi bên đấy mấy lần, thì bà Tam bảo nó bây giờ ở thành phố với bố mẹ nó, học kinh tế bên nước ngoài về, lại hoạt bát, ưa nhìn, nghe đâu vừa về đã xin được vào công ty nước ngoài làm, lương cao lắm, mấy chục triệu chứ chẳng chơi. Bà Tam nhớ cháu, nên đến cuối tuần nó lại về."
Vậy là Ly đi làm ở thành phố, lương lại cao. Con gái thành phố hay kiêu, cô ấy lại xinh đẹp giỏi giang vậy, bao nhiêu thằng xin chết, làm sao tới lượt thằng kỹ sư nông nghiệp quèn như mình. Chậc, thôi. Không nghĩ nữa, quên cô ta đi là xong.
...
Lần cuối tuần tiếp đến, anh đã thoáng thấy bóng Ly bên nhà ông Tam, nhưng anh lập tức ngoảnh mặt đi ngay. Không nên để bị chi phối nữa, quay về cuộc sống của mình thôi. Anh tự nhủ vậy. Nhưng vẫn có một cái gì đó không chấp nhận trong anh. "Chắc là bởi cô ấy xinh đẹp, chỉ là thích nhìn 1 cô gái xinh, có gì đâu mà sai trái, có lẽ....