Old school Swatch Watches

Cô gái đến từ sao Hỏa

Posted at 27/09/2015

185 Views


Tôi muốn chia tay. Tôi không muốn đứng yên để cảm giác này làm hư hại đời sống của chính mình. Tôi muốn một mối quan hệ vui vẻ, tất cả đàn ông đều muốn một mối quan hệ vui vẻ. Và với My, vào khoảnh khắc đó, mối quan hệ với My khiến tôi nghẹt thở.
***
Xã hội là như thế này. Đàn ông có triết lí bàn nhậu còn phụ nữ có chân lý cà phê. Họ rủ tai nhau rằng.
Trên đời chỉ có hai loại đàn ông duy nhất. Loại đàn ông phản bội và loại đàn ông muốn phản bội.
Thế nhất quyết không có loại thứ ba à?
Loại thứ ba thì ở trên sao Hỏa ấy!
Tại sao?
Vì ở sao Hỏa làm gì có phụ nữ.
***
Tôi kiên quyết chia tay My.
Một năm hai tháng tám ngày là khoảng thời gian dài vượt qua sức tưởng tượng của một thằng đàn ông hai mươi lăm tuổi có đầy đủ điều kiện vật chất lẫn ngoại hình và trí tuệ như tôi.

 
Thực ra My cũng không có gì đáng trách. My giỏi giang, thông minh và tháo vát. Minh hiểu chuyện, biết chăm sóc bản thân và cả chăm sóc cho người khác. My kiên nhẫn và nhường nhịn ngay cả khi tôi nói dối, tôi nổi giận và nói những lời đau lòng thậm tệ.
Tuy nhiên, My không xinh. Và ý nghĩ chỉ một My cho đến suốt cuộc đời khiến tôi cảm thấy áp lực ghê gớm trong khi với tất cả những điều kiện đang có, tôi hoàn toàn không muốn có trách nhiệm với ai đồng thời tin tưởng rằng mình có thể sẽ tìm được một người khác không thua kém My và sẽ...xinh hơn My.
Lần này thì tôi kiên quyết chia tay My. My khóc vật vã, khuỵu xuống ở chân cầu thang lúc tôi quay người bỏ đi. My chạy theo xe tôi gọi tên tôi thảm thiết. My khiến tôi thật sự mệt. Bức bối đến phát điên lên được.
Nhìn thấy My đau khổ, trong lòng mình tôi cũng không thấy gì làm dễ chịu nhưng tôi biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. My sẽ quên tôi và sẽ lại hạnh phúc với một người nào đó khác yêu My hơn tôi. Vậy nên, nhất định lần này tôi phải chấm dứt với My.
Buổi sáng ngày thứ 21 sau khi chia tay My, tôi nhìn thấy Len đang kéo lê một cái vali lớn hỏng bánh xe ở sảnh vào chung cư.
Nếu bạn là đàn ông "nguyên chất" thì 99% bạn sẽ phải ngước nhìn cô ấy. Tôi kiên quyết không nói ngoa thêm một chút nào. Len dong dỏng cao, đuôi mắt dài luôn ban phát ra xung quanh mình những ánh nhìn tình tứ ngây thơ đến mức điêu đứng. Cả cái cách Len cố hết sức để dịch chuyển một vật nặng quá khả năng của mình nữa cũng khiến người khác phải để tâm đến. Len cúi nghiêng người, mái tóc đột ngột xổ tung thành những lọn dài màu hạt dẻ phủ lấy tấm lưng trần cong vút miên man.
Tôi tiến đến gần, lạnh lùng cầm lấy quai túi và nhấc lên.
- Lên tầng bao nhiêu?
Len đứng thẳng dậy, khẽ mím môi và nhìn tôi thoáng chớp mắt.
- Anh đang giúp em đấy ạ?
- Không giống à?
- Không ạ.
- Nghĩa là em không cần?
- Em có ạ. Cái này nặng quá! Nhưng trông anh cứ như muốn người ta phải nợ anh vậy.
- Thì đúng là anh muốn em phải nợ anh mà. Tuy nhiên em có quyền lựa chọn không trả cũng được. Anh sẽ buồn một ít thôi!
Tôi tiến về phía thang máy. Len bước nhanh theo sau. Len vừa từ Pháp về, thuê lại một studio nhỏ xinh ở tầng 12 của bạn. Tôi giúp Len đặt va li ở cửa, lúc ngẩng mặt lên đã thấy khuôn mặt Len ở sát mặt mình. Cô đang kiễng chân lên, mắt mở to, ngón tay trỏ chạm nhẹ vào gần sống mũi tôi.
- Đứng yên nào!
Hơi thở của Len ở thật gần, mùi bạch lan và xạ hương hòa vào nhau khiêu khích đến từng tế bào li ti nhất. Len kéo ngón tay nhè nhẹ dọc gò má tôi, nét mặt tỏ vẻ cực kì hài lòng cho đến lúc giữ chặt được một thứ gì đó bé tí giữa hai ngón tay.
- Cái gì thế?
- Anh nhắm mắt vào và ước đi!
- Hử?
- Làm đi mà!
Tôi cũng giả vờ nhắm mắt và lẩm bẩm linh tinh gì đó cho ra vẻ thành tâm khấn vái. Khi mở mắt ra đã thấy Len nheo nheo nhìn đầy tinh nghịch, hai bàn tay chụm vào nhau.
- Bây giờ đoán đi nhé, em giấu sợi lông mi của anh giữa hai ngón tay nào?
- Ôi trời! – Tôi ngẩng mặt lên trời cười lớn. Len hơi phụng phịu đôi chút. Hai má ửng hồng hây hây. Tôi, đàn ông "nguyên chất" làm sao có thể nói không ?
Tôi chỉ vào ngón áp út. Len thích thú á lên sung sướng.
- Ah, đúng rồi nhé! Điều ước của anh sẽ thành hiện thực. Em hết nợ anh nhé!
- Hả? Liên quan gì chứ?
- Em giúp anh thực hiện điều ước còn gì.
- Nhưng mà nó có thành hiện thực đâu.
- Nó sẽ mà.
- Không
- Tại sao?
- Vì anh ước được mời em ăn tối.
Len thu hai tay về, chống ngang hông cười dịu dàng để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.
- Anh là đồ quỷ quyệt!
***
My hay trốn mình trên tầng thượng chung cư để khóc. Đặc biệt là vào những ngày trời mưa tầm tã, đến tận khuya rồi tôi vẫn còn chưa về nhà.

 
Tôi biết My đợi. Tôi biết My lo lắng. Nhưng sự ràng buộc quá sức đó tôi không sẵn sàng cho nó. Tôi muốn My hãy buông tôi ra và sống cuộc đời của cô ấy, một cuộc đời với nhiều hoài bão và khát vọng khác chứ không chỉ có riêng tôi. Những ngày mới quen, tình cảm của My khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. My luôn bảo " chỉ cần em biết anh bình an là được". Liệu bạn có thấy mềm lòng không trước những lời ân cần như thế?
My phát hiện ra tôi hẹn hò với cô gái khác 1 tháng kể từ khi chúng tôi chính thức mối quan hệ với nhau. My không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi ôm My vào lòng. " Anh xin lỗi!". Tôi chờ đợi cô ấy nổi giận để có cơ hội giải thích và trình bày những lời vốn đã chuẩn bị sẵn. Nhưng My không nói gì, gục đầu vào vai tôi một lúc rồi lau nước mắt.
- Em nấu gì cho anh ăn nhé!
Thế đấy! Tôi đứng như trời trồng, hoàn toàn lúng túng trước thái độ của My. Cô ấy hoàn toàn không trách cứ, không lên tiếng và vẫn hết mực quan tâm tôi...hơn cả trước.
Rồi My phát hiện tôi tán tỉnh lung tung lần thứ hai, thứ ba. My vẫn chưa một lần nặng lời. Cho đến khi tôi tình cờ biết My ôm nỗi đau ấy một mình. Cô ấy trốn ở trong góc khuất của sân thượng và khóc. Cô ấy ghi đầy nước mắt trên blog cá nhân, trong từng mảnh giấy nhỏ nhét đầy con mèo đất mà cô ấy gọi là "Ichi ăn nỗi buồn". Giây phút đó, tôi cảm thấy cả thế gian này đổ sập lên ngực mình. Cảm giác chợt nhận ra mình như kẻ tội đồ thiên cổ, nhận ra hết thảy mất mát và tổn thương của My đang nuốt chửng lấy tôi. Thật đáng sợ!
Tôi muốn chia tay...