The Soda Pop

Tìm lại những ngày xưa

Posted at 28/09/2015

178 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại")
- Lúc đó mày thích tao như thế nào. Có bằng tao thích mày không?
***
Mấy ngày hôm nay không khí lạnh tràn về. Giáp tết trời đã lạnh lại còn mưa lây phây. Mặc áo mưa thì dở, không mặc cũng không xong, ngộ nhỡ ra đường vài ki lô mét nhiều hạt bụi nhỏ bám li ti trên quần áo phủi tay gom góp lại cũng đủ về nhà chỉ muốn lôi hết quần áo trên người ra giặt phăng ngay tức khắc.
Tôi chuyển vào trong Nam cũng được hơn 5 tháng kể từ khi nhận giấy báo đi nhập học đại học. Thời tiết trong Nam nóng nực gay gắt như mùa hè ngoài Bắc. Phải mất một tháng để quen với thời tiết này và khi ra Bắc về quê ăn tết tôi lại tiếp tục làm quen với kiểu thời tiết ẩm ương mùa đông đang chuyển sang xuân này mặc dù đây mới là quê hương nơi tôi đã gắn bó suốt mười tám năm qua.

Chiều tới, trời lạnh giá. Sau khi ăn xong bữa cơm trưa tôi leo vội lên giường cuộn chăn nằm êm ái. Lim dim con mắt rồi thì ngủ luôn lúc nào không biết.
- Mai! Có điện thoại của ai này. Ngủ gì mà khiếp thế, chuông điện thoại kêu ầm ầm mà không biết vậy.
Tôi giật mình tỉnh dậy trước tiếng gọi giật của mẹ. Nghe người ta bảo khi ngủ mà để gần điện thoại mình là không tốt nên tôi chả mấy khi để trong giường mà toàn vất linh tinh ngoài bàn hay chỗ đâu đó quanh phòng. Điện thoại lúc ngủ quan trọng nhất chỉ để báo thức thì nay có đứa bạn cùng phòng làm báo thức rồi nên chả có lí gì mà tôi lại phải để nó gần mình. Một đứa chưa có người yêu như tôi thì thỉnh thoảng có cuộc gọi của bố mẹ ở quê hay một vài đứa bạn hỏi lịch học, cùng lắm là ngồi nghe tâm sự của mấy đứa ở xa buôn chuyện lúc không có việc gì làm mà cũng chủ yếu là buổi tối. Tự nhiên, chiều lại có người gọi thấy lạ quá. Ngồi dậy đi ra khỏi giường mà tôi không khỏi thắc mắc.
- Ai vậy mẹ.
- Thằng Dương nó gọi đấy. Gọi lại cho nó đi.
Cầm máy ấn nút gọi đi, tôi uể oải nhìn lơ đãng tranh thủ ngáp một hơi thật dài cho đã. Đầu dây bên kia không để mình đợi lâu bắt máy luôn làm cho mồm tôi đang mở ngoác ra phải đóng ngay lại suýt cắn vào lưỡi.
- Mai à, em ở nhà không ra quán sinh tố chơi với anh cho vui.
Đang ngái ngủ tôi tỉnh hẳn cãi luôn:
- Anh cái con khỉ. Oát con, tính tháng thì phải gọi đây bằng chị đó. Mưa gió này chơi bời gì. Nghỉ đi.
- Mưa gì đâu. Có vài hạt mà cũng ngại. Ra đi, tao chán chả có ai chơi rủ mày đi uống nước chém gió cái. Lâu không nói chuyện rồi.
- À , thì ra mày không có ai nói chuyện mới nhớ tới tao chớ gì – tôi giở giọng không vừa ý.
- Thì tao nhớ rủ mày ra uống nước. Tao chỉ rủ mỗi mày thôi - Thế được chưa mụ già.
- Vậy nghe còn được , đợi chị nhé cưng.
Tôi tất tả vào nhà thay quần áo chỉnh tề. Đồ đạc mới đi về từ chiều qua vẫn còn để nguyên trong túi to chưa kịp lôi ra. Lùng sục một lúc để tìm bộ ưng ý nhất. Sau khi mọi thủ tục gần như xong xuôi thì tôi mới nhớ ra chưa hỏi địa điểm ở đâu.
- Mày đang ngồi ở đâu vậy. Rủ đi mà không nói rõ. Hấp à.
- Tao quên, quán sinh tố gần lò ôn thi lại của thầy Hưng ngày xưa ý. Nhớ không.
- Ừ, biết rồi. Giờ tao tới.
Chỗ nào chứ cái quán sinh tố đó hồi đi học ôn thi lại đại học ngày nào tôi chả đi qua. Quán lợp proximang ẩm thấp mưa có thể bị dột qua những mối nối buộc thép trên trần nhà. Mấy cái bàn nhựa vuông màu xanh da trời lấm tấm những vết xước đen ngang dọc không biết là do mốc hay là ô xi hóa của nhựa nữa. Xung quanh mỗi cái bàn chừng năm sáu cái ghế con mấp mô cao thấp kiểu như lắp ghép từ các bộ bàn ghế khác nhau. Trông bề ngoài có vẻ xấu mã nhưng quán ăn rất ngon và giá cả phải chăng nên có nhiều người lui tới. Gọi là quán sinh tố vì nó là quán cóc nhỏ không có tên, ngoài sinh tố ra còn có kem, cà phê, chè nhưng nhiều người ăn nhất ở quán này vẫn là sinh tố. Ai muốn hỏi địa chỉ học thì cứ lấy quán đó làm địa điểm để hỏi thăm.
Tới cổng quán tôi đã thấy nó ngồi vắt chân chữ ngũ, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn chằm chằm ra đường đương nhiên là nhìn trúng tôi khi đang đi xe vào.
- Ê, tao đây.
- Biết rồi
Tôi vừa ngồi vào bàn đã thấy có ngay hộp kem để đó. Hỏi luôn:
- Vẫn nhớ tao thích ăn kem mùa đông à.
- Nhớ chứ, mày hâm cái gì tao cũng nhớ - nó cười sảng khoái.
- Nhưng hồi xưa tao có đi ăn với mày lần nào đâu.
- Thì mày kể cho tao. Mấy lần tao rủ có đi đâu.
- Thì tao ngại – tôi cảm giác mặt đã hơi nóng bừng nhưng chắc vì cúi xuống nó không để ý.
Tự nhiên nó quay sang mặt nghiêm nghị:
- Ngày xưa tao thích mày đấy mà tao chả dám nói.
Tôi như đánh trúng tim đen cười to:
- Tao cũng thích mày mà.
- Thế ra mày cũng thích tao à – nó ngạc nhiên hỏi.
- Nhưng giờ tao hết thích rồi – nói xong tôi khẽ liếc mắt thăm dò phản ứng của nó.
Nó chẹp miệng:
- Tao cũng thế, chả thích nữa.
- Chuyện ngày xưa trẻ con thích nhau là bình thường. Nghĩ cũng buồn cười mày nhỉ. Mà hết thích lúc nào tao cũng chả biết nữa. Giờ cho tiền bảo tao thích lại mày tao cũng chịu luôn – tôi sung sướng cười ha hả.
- Hồi đầu tiên đi học trông mày cứ thế nào ý nhỉ. Tao cũng không nghĩ là đi học cùng mày đâu.
- Cả xã đứa nào trượt đại học thì nộp hết nguyện vọng hai, ba hay cao đẳng gì đó. Có mỗi hai đứa mình sót lại thì chả đi với nhau. Gớm, hồi đó ông cứ bám đòi đi với tôi cho vui chứ tôi đâu thích đi với kẻ lì lì như ông – tôi vênh mặt tỏ ý khiêu khích.
Hồi đó công nhận tuy ôn lại lớp "13" nhưng cũng vui mày nhỉ. Giờ đi học xa nhà nhiều việc để nghĩ tao lại thích ngày xưa hơn. Ngoài lo ôn tập thi lại đại học ra thì chả phải lo gì...
***
- Mai ơi!
- Đợi tao tí.
Đó chính là đoạn hội thoại quen thuộc vào buổi sáng khi chuẩn bị đi học. Cả hai mang tiếng học chung lớp với nhau suốt bốn năm cấp hai. Lên cấp ba cùng trường, khác lớp thế nhưng chả bao giờ nói chuyện với nhau một câu nào. Sở dĩ đi với nhau vì mẹ tôi với bác ruột nó làm cùng công ty và chơi thân với nhau. Nghe nói cả hai cùng chung "chí hướng" lại đang "cô đơn" nên ghép đi chung với nhau cho đỡ buồn. Mấy buổi đầu đi học tôi khó chịu lắm, người đâu mà hỏi câu nào nói câu đó. Không hỏi gì thì thôi không nói nữa...