Như một giấc mơ
Posted at 28/09/2015
201 Views
Vào mỗi buổi sáng khi mở cửa sổ, tôi thường thấy nụ cười của cậu, đó là khi cậu ấy đứng dưới giàn hoa giấy để đợi tôi. Đôi khi tôi thấy mình ngồi sau lưng cậu ấy trên một chiếc xe đạp băng qua những con đường vào mùa thu.
Hay có khi là ở vùng đất của cậu, tôi và cậu cũng là hàng xóm của nhau, tôi và cậu cùng nhau đi học, đi câu cá vào mùa thu hay dạo chơi trên đồng cỏ vào những ngày lộng gió. Rồi mỗi khi trở về nhà cậu ấy nhận được nụ cười hiền hậu của ba và của mẹ. Cậu vẫn sống trong ngôi nhà ở gần bìa rừng nhưng đó là một ngôi nhà xinh xắn chứ không phải là ngôi nhà ma ám như mọi người vẫn thường bàn tán…
Nhưng để rồi khi những tia nắng hắt qua khung cửa sổ và khẽ khàng đánh thức tôi thì tôi mới biết đó chỉ là những giấc mơ mà thôi, những giấc mơ vô cùng ngọt ngào.
“Tớ đã có những giấc mơ ngọt ngào về cậu”
3. Có những ngày mưa
Tôi và Dương lên thị trấn để chọn một món quà sinh nhật cho An, chúng tôi muốn dành cho An một chút xíu bất ngờ. Dương nói rằng vào những lần sinh nhật trước Dương cũng thường chuẩn bị cho em gái một món quà nho nhỏ nào đó, đôi khi chỉ là một vài thứ do cậu ấy tự làm hay một món quà mà cậu mua từ số tiền mà mình dành dụm được. Cậu luôn nói An thiệt thòi hơn cậu nhiều, năm mẹ mất An mới lên 5 tuổi mà thôi.
Tôi thấy được sự vui mừng hiện hữu trên đôi môi, trong ánh mắt của Dương. Tôi nghĩ rằng khi nhận được món quà này chắc cô bé An sẽ rất vui cho mà xem.
Trên đường trở về nhà, chúng tôi gặp một toán người, một vài đứa lớn hơn bọn tôi. Chúng đứng ra chặn đường chúng tôi:
“Chào chú em” Một tên trông máu mặt nhất lên tiếng, đồng thời hắn liếc ánh mắt của hắn sang chỗ tôi. Tôi sợ, Dương ra hiệu cho tôi núp sau lưng cậu ấy.
“Các anh lại muốn gì nữa, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?” Dương lên tiếng nói, còn riêng tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Nhưng đại ca lại đổi ý rồi, đại ca kêu mày đưa nốt số tiền nợ”. Tên đầu sỏ đó nói tiếp.
“Nhưng hiện tại tôi không có tiền, các anh cho tôi một thời gian nữa thôi, tôi hứa sẽ trả đủ”. Dương lại nói. Còn tôi đã phần nào hiểu ra câu chuyện
“Không nói nhiều, không có tiền mà mày lại mua được thứ này sao” Nói rồi, hắn ta giật lấy quà từ tay của Dương, xoay xoay ngắm nghía
“Trả lại tôi” Nói xong Dương chạy sang giật lấy món quà từ tay tên đầu sỏ đó
Hắn ta liền quăng nó xuống đất, Dương kêu lên rồi nhanh như chớp cậu ấy tung một cú đấm vào giữa mặt tên đó khiến hắn ta loạng choạng ngã xuống đất.
“Đánh chết nó” Hắn ta kêu lên
“Chạy đi, mau” Dương quay sang đẩy tôi ra xa
Tôi đứng như chết trân vì sợ hãi, tôi không biết phải làm thế nào đây, sự sợ hãi bao trùm tâm trí tôi.
Bọn chúng xông vào Dương, Dương chống cự lại nhưng bọn chúng quá đông, cậu ấy loạng choạng rồi gục xuống. Tôi gào lên:
“Xin mấy người tha cho cậu ấy, tôi cầu xin mấy người” Tôi vừa nói vừa khóc, giọng tôi lạc đi, nhưng dường như chúng chẳng nghe thấy lời cầu xin của tôi. Chúng vẫn tiếp tục lao vào cậu ấy, tôi thấy Dương ôm đầu chịu đòn
Tôi vẫn tiếp tục gào thét van xin, rồi tôi ngồi gục xuống và khóc như mưa. Mắt tôi nhòa đi vì lệ, lần đầu tiên tôi khóc nhiều như vậy.
Khi Dương không còn sức kháng cự nữa, bọn chúng mới tha cho cậu ấy. Lúc này cậu ấy nằm dài ra đất, dường như bất tỉnh. Bọn chúng tản đi hết, tôi liền chạy sang, vừa khóc tôi vừa lay cậu ấy. Cậu ấy mở mắt nhìn tôi và gượng cười, còn tôi thì khóc nấc lên.
Tôi gắng hết sức để cõng cậu ấy. Tôi vẫn khóc.
“ Tớ…tớ…không sao?” Cậu ấy nói
“Cậu đừng…khóc nữa” Cậu ấy nói tiếp
“ Bị như vậy mà còn nói không sao” Tôi nói trong nước mắt.
Cậu ấy không nói gì nữa, nhưng tôi biết cậu ấy vẫn cười.
Tôi vẫn bước đi những bước đi chầm chậm trên con đường chiều. Còn Dương thì gục đầu vào vai tôi, bóng hai con người đổ thành một vệt dài trên con đường.
“Tớ chẳng sợ gì cả khi có cậu ở bên”
….
“Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa hãy cứ tựa vào vai tớ nhé”
***
Sau cái ngày hôm đó, tôi hay tới chỗ Dương, cái An cũng bảo tôi như vậy. Trông cậu ấy cũng đã đỡ hơn nhiều. Cậu ấy kể cho tôi nghe về chuyện cậu vay bọn đó tiền, rồi nhiều chuyện nữa. Cậu ấy hứa với tôi sẽ không dây dưa vào bọn đó nữa, cái An còn nói sẽ canh chừng cậu, không cho cậu lên thị trấn nữa. Cuộc sống lại nối tiếp những ngày bình yên, nếu như…
Đó là thằng Tũn, không hiểu sao nó biết mọi chuyện, rồi nó bô lô ba la với dì về mọi chuyện thậm chí là còn đặt điều này nọ. Dì có nói chuyện với tôi, và dì nói muốn đi đâu thì dì sẽ đưa đi. Đồng nghĩa với điều đó, tôi không được ra ngoài nữa, tôi loanh quanh trong nhà thậm chí có lúc tôi cũng chẳng buồn đi ra khỏi nhà, tôi cứ nằm ì ở trong phòng. Chốc chốc đôi mắt tôi nhìn ra cửa sổ hướng về phía cánh đồng cỏ. Có lẽ cậu ấy đang đợi tôi ở đó.
***
Đã mấy ngày hôm nay cậu ấy không đến đồng cỏ, không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, hay cậu ấy bị ốm. Những câu hỏi đó cứ loay hoay trong đầu của Dương, những lúc đó trong đầu cậu lại hiện về những ký ức trong tuổi thơ của cậu, cậu biết rằng có một ký ức đẹp lắm, một ký ức mà cậu chẳng bao giờ quên được. Đó là khi cậu còn nhỏ, ở một nơi nào đó ở mảnh đất của cô ấy. Khi đó cậu là một cậu bé nhỏ thó và rách rưới ngồi thu lu bên một góc đường, cậu rất đói, lạnh và đói. Vào lúc đó có một cô bé xinh xắn dúi vào tay cậu một cái gì đó thơm phức và ấm nóng lắm, rồi cô vụt chạy đi cậu chỉ kịp lưu giữ lại nụ cười ấy. Cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy cho tới lúc này, trên vùng đất của cậu, cậu gặp lại cô ấy. Nhưng cậu biết giữa hai người có những khoảng cách xa lắm. Khoảng cách giữa những vì sao!
***
“Mở cửa cho tớ với?”. Tôi giật mình quay ra ngoài cửa sổ, cậu ấy đang ở đây, bên ngoài ban công nhà Dì tôi.
“Sao cậu lại tới được đây?” Tôi hỏi Dương
“Tớ mà lại, tại sao mấy ngày hôm nay cậu không tới gặp tớ”
“Dì tớ không cho đi. Xin lỗi cậu”
“Không việc gì đâu quan trọng là tớ ở đây rồi, cậu có muốn ra ngoài không?”
“Nhưng…?”
“Yên tâm, thằng Tũn với Dì cậu sẽ không biết đâu” Dương cười nói
Và thế là cậu ấy giúp tôi ra ngoài, trời rất nhiều sao, tôi biết là Dương sẽ dẫn tôi ra đồi gió.
Chúng tôi nằm dài ra bãi cỏ và ngắm những vì sao. Vào hôm đó xuất hiện những vì sao rất sáng
“ Cậu nhìn bầu trời hôm nay có gì khác lạ không?” Dương hỏi tôi
“Những vì sao sáng quá”
“Cậu nhìn kỹ hơn đi”
“Hình như…
“Bầu trời xuất hiện một ngôi sao mới” Dương tiếp lời tôi
“Nghĩa là có người sắp mất đi” Tôi vu vơ nói
“Có thể” Dương lại cười, đôi mắt cậu ấy hướng về phía những vì sao, tôi cũng nhận thấy ánh mắt khác lạ của cậu ấy. Tôi ước gì mình có thể khám phá được tất cả những gì trong đôi mắt của cậu ấy...
Buổi tối ngày hôm đó, những giấc mơ ngọt ngào lại hiện về trong những giấc mơ của tôi.
4. Như một giấc mơ
Dương đã từng kể cho tôi nghe về những giấc mơ của cậu ấy, những lúc đó tôi mới biết cậu ấy là người rất mộng mơ, cậu ấy ước sẽ có đủ tiền để đi học trên thành phố sau đó ra trường kiếm một công việc kiếm được đủ tiền để chữa bệnh cho ba, cho bé An được học hành tới chốn.
Và có lúc cậu ấy còn mơ ước sẽ xây dựng một trại trẻ mồ côi trên mảnh đất quê mình, rồi đón nhận những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ không nơi nương tựa.
Và thậm chí cậu còn mơ ước mình biến thành thiên thần bay tới các vì sao, ban những phép màu nhiệm xuống khắp thế gian. Hay những giấc mơ xa xôi về một gia đình khác, một gia đình nhỏ, một giấc mơ có cả tôi và cậu ấy
Những ước mơ có thể sẽ trở thành sự thực nếu như…
Cậu ấy không ra đi
Đột ngột
Mau chóng
Như những ngày tắt nắng
Cậu ấy không còn đến gặp tôi vào ngày thứ bảy hai tuần sau đó. Tôi đã đứng bên chờ cậu ấy suốt đêm hôm đó bên khung cửa sổ, tôi lặng ngắm nhìn những vì sao, và cũng đêm hôm đó có một vì sao sáng lắm.
Hai hôm sau đó con bé An chạy tới nhà Dì, nó đòi gặp tôi, rồi khi gặp tôi nó lao vào tôi khóc nấc lên, nó chỉ kịp thốt lên ba từ: Anh Dương chết…rồi sau đó nó ngất lịm đi.
Và khi đó tôi không tin vào tai mình, tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin. Tôi đã lặp đi lặp lại những từ đó trong tâm trí mình như một người điên. Đó không phải sự thật, đó là ác mộng, một cơn ác mộng. Chỉ đến khi tôi tận mắt trông thấy người ta đưa thi hài cậu ấy vào nhà thờ thì tôi mới biết đó là sự thật. Cậu ấy đã ra đi. Mãi mãi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, chẳng giống như đang chết chỉ là như đang ngủ, tôi vẫn thấy nét cười thấp thoáng trên đôi môi đó…
“Nếu một ngày tớ đi theo những vì sao thì cậu có buồn không?”
…
“Hứa với tớ đừng bao giờ khóc nhé”
…
“Tớ chỉ đi dạo thôi, tớ vẫn mãi dõi theo cậu vì tớ là nắng mà! Tin tớ đi”
…
“Tớ thích cậu từ những cái nhìn đầu tiên ý, cái ngày mà cậu dúi vào tay tớ cái gì đó thơm phức và âm ấm í”
…
Tôi chắp nối những mảnh ký ức, cậu ấy đã từng nói với tôi như vậy đấy, ấy thế mà tôi chỉ im lặng thôi, tôi đã quá vô tâm khi không để ý đến những cảm xúc của cậu ấy. Những tháng ngày bên cậu ấy, trở thành bạn của cậu ấy tôi cũng không biết được căn bệnh mà cậu ấy mang bên mình, cậu ấy biết điều đó nhưng cậu ấy chẳng bao giờ nói với ai, cậu ấy không cho dì phước nói vì cậu sợ mọi người sẽ phiền lòng. Nhưng những điều đó có còn nghĩa lý gì với tôi nữa, cậu ấy đã ra đi và bỏ tôi lại cùng với những cơn gió, với những vạt nắng im lìm trên đồng cỏ...
Nếu như cậu ấy còn sống …tôi và cậu ấy sẽ thi chung một trường đại học, rồi chúng tôi sẽ học chung cùng nhau
Nếu như cậu ấy còn sống …chúng tôi sẽ cùng nhau mở một trại trẻ mồ côi và đón những đứa trẻ bất hạnh về đó sống
Nếu như cậu ấy còn sống… tôi sẽ để cậu ấy tựa vào bờ vai tôi lần nữa, chúng tôi sẽ đi cùng nhau trên một con đường, sẽ cùng nhau ngắm lại những vì sao…
Nhưng đó chỉ là những giả thiết mà thôi! Sự thực là cậu ấy đã ra đi…mãi mãi, ra đi với những vì sao ở nơi chân trời xa xăm kia.
***
Có nhiều thứ thay đổi lắm kể từ cái ngày cậu ấy ra đi, không còn ngôi nhà ma ám nào nữa, người đàn ông đó cũng không còn xay xỉn nữa, vào cái ngày cậu ấy ra đi ông ấy đã khóc rất nhiều. Dân làng cũng xóa bỏ đi những quan niệm mê tín hay những điều họ đã từng nghĩ trước đây.
Bé An chuyển vào ở hẳn trong tu viện , vào những ngày cuối tuần cô bé lại về thăm ba. Khi tôi trở về thành phố thi thoảng bé An vẫn viết thư cho tôi.
Còn về phần tôi, mãi về sau này, khi đã trở lại thành phố, trở lại với cuộc sống thường ngày của tôi, cũng có nhiều thứ trong tôi thay đổi lắm, nhưng riêng cậu ấy những hình ảnh, những kỷ niệm về cậu ấy mãi đọng lại trong tâm trí của tôi, trong miền ký ức của tôi. Và nó mãi đẹp như một giấc mơ vậy…
Dương à! Tớ biết giờ này cậu đang ở một nơi rất xa, một nơi rất xa so với thế giới của tớ, ở nơi đó chỉ có nắng và có gió ...