Mùa World Cup
Posted at 28/09/2015
157 Views
"
Khanh bật cười trước câu nói của tôi. Tôi lại bảo: "Xem World Cup với tớ đi Khanh. Trốn mãi cậu không thấy mệt à, dù cậu có trốn được mãi thì nỗi buồn cũng đâu có mọc chân mà chạy đi, Quân cũng đâu có thích cậu được."
Khanh cúi đầu nhìn sang sân nhà bác Tám, mái tóc dài bay phất phơ trong gió.
"Ừ thì đi, đi xem World Cup, cho nỗi buồn mọc chân chạy đi mất nào."
Tôi và Khanh đã đi qua mùa World Cup năm nay như thế, đi qua nỗi đau thất tình ấy như thế. Mỗi buổi tối lại ôm đủ thứ bỏng ngô, bim bim, nước ngọt sang nhà bác Tám, ngồi trước màn hình ti vi và hò hét khi có bóng vào lưới. Mỗi chiều mát rượi lộng gió lại chạy lên ban công, nói chuyện đủ kiểu. Về World Cup, về bóng đá, về Nhật Bản.
World Cup có tiếng hò hét của chúng tôi, lại rộn ràng. Ban công đầy gió có tiếng người nói chuyện, có những câu chuyện linh tinh của hai đứa nhóc, lại vui.
Hết mùa World Cup, Khanh không thi đại học mà xin được một học bổng du học sang Nhật hai năm. Trước ngày Khanh bay, chúng tôi lại lên ban công và nhồi thêm cho nó những câu chuyện mới. Cô gái nhỏ của tôi, tôi không biết mình thích cô ấy hay không, à mà điều ấy không quan trọng, quan trọng là chúng tôi đã đi qua được nỗi buồn to bự chảng của cô ấy, đã đi qua mùa World Cup đáng nhớ. Và, chúng tôi vẫn đang nắm lấy tay nhau, thật chặt.
Tôi và Khanh ngồi ở ghế chờ, cả hai chìm trong những mớ hỗn độn miên man riêng mình. Khi tiếng loa thông báo vang lên, Khanh chậm rãi kéo chiếc vali đi vào phía trong. Đột nhiên bạn ấy dừng lại, quăng vali bỏ đấy và chạy tới ôm chầm lấy tôi một cái. Qua những tiếng thổn thức khẽ khàng, tôi nghe thấy bạn ấy nói: "Chờ tớ. Tớ nhất định sẽ về kịp Euro mùa sau..."
World Cup 2014.
....