Lạnh...nhưng mà ngọt ngào
Posted at 28/09/2015
162 Views
Có những điều rất đáng quý đáng trân trọng và nó ở rất gần ta. Vậy cớ gì ta không nắm lấy nó nhỉ. Đừng để vuột mất những gì đáng quý ngay bên cạnh mình.
***
1.
Tôi chưa bao giờ để ý tới một người con gái, kể từ khi Kem bước chân vào lớp tôi. Và cũng từ lúc đó, thi thoảng tôi thường khẽ đưa ánh mắt liếc sang chiếc bàn bên cạnh ấy. Tôi cứ lặp đi lặp lại cái hành động lén lút đó, để rồi nó trở thành một thói quen từ lúc nào không hay.
Kem chuyển tới lớp tôi cũng được hơn một tháng rồi, nhưng điều lạ lùng nhất mà tôi nhận ra ở cậu ấy là: cậu ấy ít khi nói và hầu như chẳng bao giờ cười, khuôn mặt cứ lạnh tanh như băng vậy. Đã có lúc tôi thầm nghĩ, giá mà cậu ấy cười thì chắc trông xinh xắn lắm nhỉ.
Có nhiều điều cũng thay đổi kể từ khi Kem đến. Lũ con trai trong lớp thì lúc nào cũng xăm soi, tăm tia cậu ấy. Đôi lúc có vài đứa chẳng hiểu mắc chứng gì, cứ chăm chăm thể hiện một hành động xuẩn ngốc nào đó, chỉ với một mục đích duy nhất đó là được Kem chú ý tới, nhưng hầu như cậu ấy chẳng bao giờ đoái hoài tới điều đó cả, cứ lạnh tanh như băng vậy.
Tôi cũng không chắc rằng mình nằm ngoài quỹ đạo đó, dĩ nhiên là tôi cũng để ý đến Kem, thậm chí nhiều là đằng khác, nhưng cách tôi để ý thì chỉ là sự lặng im mà thôi, lặng im nghe ngóng, lặng im dõi theo...
Điều đó cũng dễ giải thích thôi! Bởi vì bản thân tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu như không muốn nói là quá- đỗi- bình- thường. Chẳng có gì nổi trội cả, học bình thường, chơi thể thao cũng bình thường nốt
Duy chỉ có một đam mê luôn cháy bỏng trong tôi, đó là vẽ. Lắm lúc tôi thấy nó như một phần trong cuộc sống của mình vây, một phần giúp cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt hơn. Tôi hưởng lại niềm đam mê này từ mẹ tôi, vì mẹ là họa sỹ mà. Ngày mẹ tôi ra đi, tôi đã định vứt, bỏ, xóa tất cả những niềm đam mê ấy, vì mỗi khi nhìn thấy chúng tôi lại nhớ tới mẹ. Ba biết chuyện, rồi ba bảo với tôi rằng: " Con biết không? Con rất giống mẹ nó, nên đừng bỏ đi niềm đam mê của mẹ và cả của con nữa". Lúc đó, tôi chẳng nói gì cả, chỉ biết khóc mà thôi!
Tôi nhắc tới chuyện vẽ vời, vì chí ít lúc này có một điều liên quan tới nó. Kể từ khi ánh mắt tôi nhìn thấy Kem, trong những bức tranh của tôi dần xuất hiện những hình ảnh của cậu ấy.
2.
Tôi chưa bao giờ dám bắt chuyện với cậu ấy, lạnh như băng ai mà dám gần chứ. Cho tới khi...
...trong giờ học tiếng anh ngày hôm đó, cái môn học khó tiêu nhất đối với bản thân tôi và vài đứa con trai khác trong lớp. Trong giờ học, chúng tôi luôn im re để không bị chú ý tới, nhưng không hiểu sao hôm đó xui xẻo thế nào, cô giáo lại nổi hứng gọi tôi, Hoàng và Việt lên trả bài, đứa gãi đầu, đứa gãi tai, đứa im như phỗng...Và kết quả chúng tôi được cô giáo giảng giải đạo lý cho một hồi và cô sẽ có cách giải quyết riêng...
Kem là người học giỏi tiếng anh nhất lớp tôi, nên dĩ nhiên theo chỉ đạo của cô giáo thì cậu ấy sẽ là người phụ đạo cho chúng tôi. Tôi liếc nhìn sang Hoàng và Việt thì thấy chúng cười đắc chí lắm, tôi còn loáng thoáng nghe thấy chúng nói với nhau: "Trong cái rủi thì cũng có cái may mày nhỉ?"
...
Chúng tôi qua nhà Kem học vào những buổi chiều thứ bảy, cậu ấy luôn tỏ ra nghiêm khắc nhưng giúp đỡ chúng tôi rất nhiệt tình. Chẳng biết Hoàng và Việt học được những gì, chỉ thấy hai đứa nó cứ chăm chú nhìn Kem giảng bài, thi thoảng buông một câu tán tỉnh vu vơ nào đó. Nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ tập trung vào việc chính của mình.
Những buổi học sau, sau nữa vẫn diễn ra như vậy, chẳng có gì mới mẻ hơn.
Cho tới một buổi chiều, một chiều nắng nhạt thì phải. Khi chúng tôi học xong, Hoàng và Việt vội vã ra về vì chúng nó có hẹn đá bóng thì phải. Tôi thì chẳng vội gì, lặng lẽ thu dọn sách vở, rồi chào Kem, rồi đi ra...
- Này...Khánh!
Cậu ấy gọi tôi sao, tôi ngạc nhiên lắm lắm.
Tôi quay lại, khẽ bối rối
- Tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?
- Ừm..cậu nói đi
- Cậu biết vẽ đúng không?
- Ừm...một chút
Kem mỉm cười dịu dàng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười. Nắng ngày hôm đó với nụ cười ấy... đều là một.
Cậu ấy nhờ tôi vẽ cho cậu ấy một bức tranh đặc biệt, bức tranh vẽ chân dung mẹ cậu ấy. Khi tôi hỏi mẹ cậu đang ở đâu, thì cậu chỉ im lặng, rồi cậu ấy đưa cho tôi xem một bức ảnh cũ kỹ đã hoen ố, trong bức ảnh là một người thiếu nữ trông rất xinh đẹp.
Thì ra mẹ Kem mất khi sinh ra cậu ấy. Và đương nhiên là Kem chưa bao giờ thấy khuôn mặt mẹ mình ngoài đời, những hình ảnh của mẹ Kem chỉ là qua những câu chuyện của ba. Mẹ tôi cũng mất rồi, nhưng đó là khi tôi đang học lớp 9, ít ra thời gian tôi cũng có nhiều thời gian để gần gũi mẹ hơn Kem, nhiều thời gian để lưu giữ những kỷ niệm. Cậu ấy bất hạnh hơn tôi nhiều.
Tôi cũng phần nào hiểu được những tâm trạng ẩn sâu sau cái vẻ mặt lạnh tanh và ít nói đó.
Rồi tôi cũng vẽ cho Kem một bức tranh, có lẽ là cậu ấy cũng cảm thấy ưng ý. Tôi lại nhìn thấy nụ cười như nắng đó, khi Kem cầm bức tranh đó trên tay. Cậu vui như vậy là tớ an tâm rồi.
Cũng kể từ hôm đó, tôi và Kem trở thành bạn của nhau!
3.
Nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, tôi cũng nhận ra rằng không phải tính tình Kem lúc nào cũng ít nói và lạnh tanh như vậy, cậu ấy nói nhiều hơn tôi tưởng, nhiều lúc tôi chỉ biết ngồi im và chăm chú lắng nghe cậu ấy nói...mặc dù đôi khi nó chỉ là những câu chuyện tào lao, đại khái như: chuyện về vườn hoa xinh xắn, về con mèo của cậu ấy...
Vào những buổi chiều ngày chủ nhật, cậu ấy rủ tôi đi tới làng trẻ SOS, Kem nói rằng cậu rất thương những đứa bé ở đó, chỉ khi ở đó chơ với chúng, dạy chúng tập viết, hay học hát, học múa...thì Kem mới cảm thấy lòng mình thanh thản hơn, cuộc sống thêm ý nghĩa hơn. Nhìn cái cách cậu chơi với bọn chúng, dạy chúng hát, múa thì tôi biết cậu ấy đang vui rồi, tôi cũng cảm thấy vậy, chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống của mình lại nhiều nắng ấm đến vậy.
...
Bạn đã bao giờ thấy mình là một con sâu, bạn muốn mình mau chóng thoát khỏi cái vỏ bọc của mình. Tôi đã nghĩ vu vơ như vậy đó.
Tỏ tình ư? Không !Tôi đã từng nghĩ tới việc đó, nhiều là đằng khác. Nhưng tôi thấy mình vẫn còn nhút nhát lắm, tôi chưa đủ can đảm đâu.
Kem bước vào cuộc sống của tôi, theo một nghĩa nào đó...