Bạc hà nhỏ
Posted at 28/09/2015
226 Views
Nó và cậu cùng lết xuống phòng y tế với khuôn mặt và cánh tay bị cào xước nham nhở, tuy không nghiêm trọng lắm. "Vậy là phải bỏ tiếp tiết Toán!" - Nó thở dài cảm khái, quắc mắt nhìn cái tên đang ngồi uống... nước lọc và đọc báo bên cạnh. - "Tại mày mà bà phải bỏ tiết học đầy mong đợi đấy. Có cơ hội bà sẽ khiến cho mày không thể nào ngẩng đầu lên được." Nó rủa thầm trong lòng mỗi khi cô y tá xoa nhẹ cục bông có cồn sát trùng vào những vết thương, rát bỏng.
Rời phòng y tế, nó và cậu ta bị gọi lên "uống trà" với hiệu trưởng. Ông thầy đầu trọc ngồi đối diện hai học sinh được tiếng "gương mẫu" của trường, liên tục thở dài khiến nó sôi máu. - "Cái ông trọc này nói gì thì nói đại đi, phạt gì thì nói phạt đi, còn bắt người ta ngồi đến lúc nào nữa. Lát nữa là đến tiết kiểm tra Sử rồi, tôi đây chẳng muốn làm bài kiểm tra một mình như lúc nãy nữa đâu." Cuối cùng thì thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng:
- Kể lại mọi việc cho tôi nghe.
Nó và cậu ta lập tức cướp lời nhau, loạn xà ngầu khiến thầy chẳng thể nào hiểu được. Ông ta đứng dậy đập bàn để dẹp trật tự. Nó và cậu ta lập tức ngồi xuống theo lệnh, cúi đầu.
- Cái chuyện nhầm phòng bị cảnh sát bắt tôi biết rồi, nhưng tại sao lại đánh nhau?
Mặt nó tối sầm lại, tay siết thành nắm đấm. "Tiên sư cái tên trọc thối nhà ngươi, dám lôi kí ức đau buồn của bà ra à, bà rủa cho ngươi sớm bị mất chức." (và lời nguyền đã thành sự thật hai tháng sau đó). Nó ngoảnh sang và thấy cậu ta đang cười, nhìn phát ghét. Nó tự hỏi: "Tại sao mọi người có thể nghĩ rằng cậu ta đẹp trai được chứ! Một tên chảnh chọe khó ưa!" Nó im lặng trong khi cậu ta thuật lại cuộc đấu tranh kịch liệt với nó một cách hết sức sinh động. Nó ngồi nghe, chốc chốc lại chêm vào một câu thanh minh nhưng có vẻ "lão trọc" kia không hề để ý. Nó tức xì khói. Tại sao ai cũng bênh vực cậu ta kia chứ! Nó buông thõng một câu và chạy về lớp:
- Tôi đi về. - Và quay sang "lão hiệu trưởng trọc". - Xin lỗi thầy ạ!
Cậu ta ngơ ngác đuổi theo. Nó gục đầu xuống bàn, hướng ánh nhìn qua cửa sổ, trông ra hành lang. Bóng cậu chạy vụt qua, vội vã và hoảng hốt. Nó cười khẩy. "Hối hận rồi sao?" Và lại nghiêng đầu sang bên kia, giật mình khi thấy cậu ta đang đứng chống tay lên mặt bàn và nhìn nó. Nó bật dậy, chiếc ghế nghiêng gần bốn lăm độ suýt ngã ra sau. Cậu ta nhe răng cười - tại sao cậu ta có thể "diễn" đạt như thế chứ! Vừa mới đây cậu ta còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí kia mà!
- Tôi xin lỗi... - Cậu ta ngập ngừng, giọng lí nhí trong họng.
- Gì cơ? - Nó nheo nheo mắt, giả bộ không nghe thấy.
- Tôi xin lỗi. - Cậu ta nhấn mạnh từng chữ với âm lượng vừa phải, đủ để chỉ mình nó nghe thấy.
- Nói lớn tí nữa, đây nghe không rõ! - Nó gần như hét vào tai cậu ta.
- TÔI - XIN - LỖI! - Cậu ta hét toáng lên khiến mọi người đang đứng nói chuyện quanh đó đều ngoái lại nhìn. Nó đứng hình. Đám người kia vây quanh cậu ta, la ó:
- Á! Hotboy Song Tử lớp 10A4 kìa! Cậu ơi cho tớ xin chữ kí!
Có vài cô bé lớp chín, lớp tám cũng chạy sang. Chỗ ngồi của nó trở thành tâm bão. Cậu ta cố gắng lách khỏi đám đông, nhìn nó hối lỗi, cười cầu tài. Nó chỉ nhún vai nhưng ánh mắt thì đầy sát khí. "Hóa ra cậu ta là Song Tử!" - Nó thầm nghĩ. - "Hotboy cái gì chứ! Một tên "biến thái" chính hiệu." Nếu không phải là kiềm chế tối đa cảm xúc thì nó đã thốt ra những lời đó từ lâu rồi!
***
Chiều. Mây giăng xám xịt. Trời mưa tầm tã. Nó nghe tiếng chuông báo hết buổi học, mệt mỏi đứng dậy chào giáo viên và tống hết đống lộn xộn trên bàn học vào cặp. Thằng bạn ngồi bên cạnh đá lông nheo:
- Lớp phó học tập "nấm lùn" được hotboy Song Tử để ý hả?
Nó quay lại, tính cốc cho hắn một cái nhưng hắn đã nhanh nhẹn (hoặc là may mắn) tránh được. Hắn cười khì khì. Nó chạy xuống tủ để đồ, lục lọi một hồi mới nhớ ra rằng mình quên mang ô. Nó vò đầu. Rõ ràng tối qua nó đã xem dự báo thời tiết rất kĩ mà, tại sao có thể quên được chứ. Nhưng rồi nó cũng thở dài, bước chậm rãi ra hành lang, đưa tay hứng những giọt nước lạnh. "Thôi vậy. Dầm mưa một bữa không ốm đâu mà lo!" Nó toàn bước ra khỏi mái hiên thì bị một bàn tay giữ lại, ngạc nhiên xen lẫn giận dữ, nó quay lại:
- Sao lại giữ tôi?
Là cậu ta! Cậu ta bối rối bỏ tay nó ra, giương ô lên:
- Đi chung không?
- Tại sao tôi phải đi với cậu? - Nó hỏi và cảm thấy mình thật ngu ngốc.
- Vì cậu không có ô. - Cậu ta gãi đầu. - Và... vì tôi muốn xin lỗi chuyện hồi sáng.
- Cậu đã xin lỗi rồi mà! - Nó ngạc nhiên.
- Thì... tôi nghĩ là cậu sẽ không chấp nhận nên đi... xin lỗi lại!
Nó phì cười. Thì ra cậu ta không phải loại "biến thái" như nó nghĩ. "Cậu ta khá vui tính đấy chứ!" Nó nhìn cậu ta:
- Ok, đi chung thì đi chung.
Nó và cậu cùng sánh bước dưới chiếc ô màu xanh dương nhạt của cậu. Trông cứ như đang đi dưới một bầu trời đầy nắng. Nó thích thú nhảy chân sáo, chợt ngừng lại và hỏi cậu, nửa đùa nửa thật:
- Cậu đi với tôi sẽ không có chuyện gì chứ? Sợ rằng đám fan cuồng của cậu sẽ giết tôi mất.
- Không sao đâu. - Cậu ta cười.
Khoảng mười phút sau, nó và cậu về tới khu ký túc xá, lập tức tách xa nhau đề phòng scandal. Nó về phòng, thay đồ vội và lại xách ô chạy như bay ra ngoài. Còn ba mươi phút nữa là đến giờ làm thêm của nó. Nó rất ghét những ngày như thế. Phải trông cửa hàng từ sáu giờ đến tám giờ tối, ăn tại quán, uống cà phê thay vì nước lọc, phục vụ những khách hàng khó tính. Nhưng ngày mưa thì khác, quán ít khách, ngồi một mình nghe mấy bản nhạc buồn, rầu muốn chết! Nó đập đập cái bàn pha chế. Anh chị chủ quán sau khi quẳng cho nó cái chìa khóa đã lên xe đi chơi đâu đó. Lần nào cũng vậy. Nhưng may mắn là chỉ có một ngày trong tuần. Thứ năm. Nó thở dài khi nghe tiếng chuông "đinh đong" báo khách. Nó tiến đến bàn mà vị khách kia vừa ngồi vào, chìa ra cái menu và hỏi, không thèm nhìn mặt:
- Quý khách dùng gì?
Người khách "Ơ!" một tiếng đầy kinh ngạc khiến nó ngẩng lên nhìn. Lại là cậu ta! Cậu ta nhìn nó:
- Cậu làm thêm ở đây? - Nó gật.
- Cậu là chủ quán? - Nó lắc.
- Sao quán vắng vậy?
- Vì mưa. - Nó trả lời trống không.
- Ý tôi không phải là vắng khách, mà là người phục vụ ấy!
- Mình tôi là đủ rồi. Chủ quán đã ra ngoài. - Nó trả lời, lại vội vàng chạy ra ngoài, bê mấy chậu bạc hà nhỏ vào trong tránh mưa làm dập. Nó đưa tay vuốt những giọt nước đọng trên phiến lá...