Tám Nhắc ơi, Tám Nhắc à!
Posted at 27/09/2015
158 Views
Từ đó, bà thôi đi thăm con để khỏi làm mất thể diện hay ảnh hưởng đến công việc của thằng quý tử. Chuyện cũng chỉ mình bà biết. Ông Ba Ngành có đoán già đoán non chuyện gì khiến vợ bỏ hẳn thói quen đi thăm con như thế. Tình thương mà một bà mẹ dành cho con có thể khỏa lấp tất cả mọi thứ. Bà Năm Ngót chỉ lặng yên để nghe nước mắt ứ nghẹn trong lòng.
Có lúc, chừng nhớ con quá, bà lén lên thành phố rồi đứng nếp ngoài cổng nhìn thằng Tám Nhắc ù xe đi, ù xe về.
Thằng Tám Nhắc dạo này bận lắm, mấy dịp tết nhất hay giỗ ông bà hắn mới ló mặt về được tý, lần nào cũng vội vội vàng vàng như nước nóng. Ba, má hắn buồn hết nói nổi.
Đến cái chuyện của ông Hai Cà bên xóm nữa mới khổ tâm ba, má hắn biết là bao.
Ông Hai Cà thương hắn như con, có củ khoai nướng hay chút kẹo ú cũng để dành cho. Thằng Nhót con ông Hai Cà lại là bạn nối khố với hắn từ thuở còn cởi truồng tắm chung. Thằng Nhót học hết mười hai thì ở nhà phụ ông Hai Cà làm vườn, cuốc đất, lâu lâu xách búa, đục đi đóng ghe cho người ta kiếm tiền nuôi em ăn học. Lần đó, thằng Nhót đi lên huyện mua mấy ký chai về trét ghe phụ ông già không may tông phải người ta. Đúng hơn là cái thằng cha mắc dịch, giám đốc công ty may mặt Bê tê nào đó, đi nhậu về hai phần say phần tỉnh cứ lượn lờ trước xe thằng Nhót rồi nhập luôn vô xe nó té xuống chết ngay tại chỗ.
Thằng Nhót bị đưa ra tòa vì tội gây tai nạn chết người. Phiên tòa ấy lại do chính Thiên Phúc làm chủ tọa. Nghe được tin đó, ông Hai Cà mừng như chết đi sống lại. Ông bắt cặp gà mái đẻ đến nhờ hắn giúp đỡ bởi thật ra thằng Nhót đâu có tội tình gì. Thiên Phúc nhìn cặp gà đầy ái ngại rồi cứ dạ lấy dạ để cho qua chuyện.
Hôm ra tòa, chẳng hiểu thế nào, chủ tọa vẫn tuyên phạt bị cáo hai năm tù giam. Ông Hai Cà khóc như mưa. Hôm đó, ba hắn cũng có mặt nên tức quá mắng luôn mấy câu. Tưởng đâu con sẽ có lời nào đó biện hộ để xin lỗi ông Hai Cà, ai dè hắn sừng sộ lại: "Pháp luật là phải nghiêm minh, có thế mới làm gương cho những thằng hư đốn coi mạng người như cỏ rác khác được."
Giọng ông Ba Ngành gần như lạc đi "Tám Nhắc!". Hắn sẵn giọng "Con là Thiên Phúc không Nhắc Nhiết gì hết" rồi quay lưng bỏ đi.
Sau lần ấy, ông Ba Ngành kiên quyết từ con nếu hắn không chịu cúi đầu xin lỗi cha con ông Hai Cà. Vợ chồng ông không còn dám nhìn mặt bà con lối xóm nữa. Để tránh những cái nhìn soi mói, những lời lẽ khiếm nhã, vợ chồng ông quyết định dọn ra nổng ở. Chỉ có mấy đứa con gái thương ba, má quá nên thay phiên nhau ra thăm ông bà.
Những ngày giáp tết, bà Năm nhớ thằng con quá sức, nhớ quay nhớ quắt. Đã ba năm nay, thằng Tám Nhắc chẳng thèm ló mặt về thăm ông bà chớ nói gì là Tết nhất. Bà nhớ, lúc còn ở nhà, thằng con trai bà thèm ăn bánh tét kẹp thêm lát dứa món lắm. Ngồi nhìn má làm dưa món thể nào thằng nhóc cũng tỉ tê "Dưa món phải thiệt nhiều củ kiệu mới ngon má nợ!". Vậy mà ...
Bà ước gì thằng Tám Nhắc sẽ về để nói với ông bà một lời xin lỗi.
Xuân Võ
....