Pair of Vintage Old School Fru

Hải Đường không dành cho em

Posted at 27/09/2015

250 Views

. Tình cảm học trò trong sáng nuôi tuổi thanh xuân của mẹ bằng những ước mơ ngây thơ rằng mẹ và bác ấy sẽ thành một đôi. Nhưng rồi không như mẹ nghĩ, khi bác ấy thực hiện nghĩa vụ quân sự, ông bà ngoại bắt mẹ lấy một người khác, đó là ba con.
Năm đó mẹ mới mười chín tuổi. Mười chín tuổi, mẹ lấy chồng. Mười chín tuổi mẹ hoài thai đứa con đầu lòng. Mười chín tuổi, cha con qua đời sau một tai nạn bất ngờ. Mười chín tuổi mẹ thành góa bụa.
Nhiều người nói mẹ bỏ đi cái thai còn ít tháng để bắt đầu một cuộc sống khác. Nhưng làm sao mẹ làm vậy được con à. Mẹ về nhà ngoại sống trong tủi hổ lầm lũi và cuối cùng cũng chờ được ngày sinh con ra đời. Lúc thấy con, con như một thiên thần, chỉ cần vậy thôi thì bao nhiêu điều đắng cay trước đó với mẹ chẳng là gì trong khoảnh khắc ngọt ngào bế con trên tay...
- Mẹ, tên con là do bác ấy đặt?
Mẹ nhẹ nhàng gật đầu.Con trai khiến mẹ ngạc nhiêu nhiều đến nỗi không còn biểu cảm nào cho sự bất ngờ nữa. Đến bây giờ mẹ vẫn tự hỏi, làm sao con biết nhiều thứ vậy con trai?
Lúc bác ấy quay về, biết mẹ đã bở lỡ lời hứa hẹn tình yêu ngày nào, nhưng vẫn ở bên mẹ, chăm sóc mẹ và chính bác ấy là ngươi đưa mẹ vào nhà thương trong ngày sinh con, khi gần như tất cả những người trong nhà ngoại đều thờ ơ với cơn đau bụng của mẹ. Bác ây bồng con trên tay, nhìn qua cửa sổ của phòng hậu sản ngày đó, nơi có một hàng hàng hoa Hải Đường trắng được chăm tỉa thật đẹp. Bác ấy hỏi mẹ, có muốn con trở thành một chàng trai may mắn và hạnh phúc không? Đương nhiên là mẹ gật đầu rồi, không có người mẹ nào không muốn thế cả. Bác ấy nói Hải Đường là loài hoa tượng trưng cho một chàng trai được ái mộ, ấm áp và vui tươi .Vậy nên mẹ đồng ý với cái tên Hải Đường ấp ủ những điều tốt đẹp nhất dành cho con.
Bác ấy muốn cưới mẹ, Nhưng gia đình bác ấy không thể chấp nhận một người phụ nữ đã qua một đời chồng như mẹ, dù khi đó mẹ mới hai mươi.Bác ấy làm đủ cách cũng chỉ đổi được một thỏa hiệp rằng, mẹ để con ở lại và đám cưới sẽ được diễn ra. Nhưng làm sao mẹ có thể làm vậy, làm sao mẹ có thể để con lại n hà ngoại với những người vốn chưa bao giờ mong muốn sự tồn tại của con? Mẹ không thể. Với mẹ,lúc đó, con là tất cả. Vậy nên,thêm một lần, mẹ phụ tình bác ấy.
- Mà sao con hỏi chuyện này?
- Dạ không, tự nhiên hôm nay con đọc một bài viết về tuổi thanh xuân, con thắc mắc về thanh xuân của người phụ nữ quan trọng nhất đời con thôi.
Con nói và cười. Vẻ mặt con bình thản, kiểu như con đã biết hết mọi chuyện. Con trai, con làm mẹ bối rối quá, thật ra con đang nghĩ gì?
Sự phân vân ấy tan biến khi con quay qua ôm mẹ thật chặt và chúc mẹ ngủ ngon.

***
Em không bao giờ quên cảm giác ngày hôm đó. Em ngồi trên lưng anh cõng suốt một đoạn đường dài từ quán kem về nhà. Anh thua cược rồi, khi em đã đậu hai trường đại học,nên anh mới bị em hành hạ đủ điều như vậy.
Nhưng mà em nhớ hoài khuôn mặt ấy của anh. Thua cược, bị phạt mà mặt anh hớn hở như vừa thắng một giải lớn. Em thì khỏi nói, nụ cười thường trực trên môi và cứ lập đi lập lại :
- Em thông minh mà anh thấy không ?
- Thông minh gì mà đậu hai trường đại học mà rớt cao đẳng là sao?
- Có liên quan gì đâu! Mà tại hôm thi cao đẳng em bệnh chứ bộ !
- Yếu kém thì nhận, chứ đừng đỗ thừa hôm thi cai đẳng cái cẳng em đau chứ!
Em cười khúc khích,thì ra anh cũng biết nói đùa đó chứ. Chợt em thấy tấm lưng anh đang mỗi lúc một ướt hơn những giọt mồ hôi.Em nặng quá, phải không anh, mà lúc nào cũng bắt anh lo lắng, gánh vác em như thế ?
Em xuống khỏi lưng anh và nói:
- Tội nghiệp anh nên tha cho anh đó, nhưng"tội chết có thể tha, tội sống thì khó dung", giờ em phạt anh nắm tay em về đến nhà.
Anh cười với cái miệng méo xệch,Nhưng do dự một hồi anh cũng nắm tay em đi về.
Anh biết không, em đã thấy tim mình đập mạnh thế nào khi anh nắm tay em nhẹ nhàng trên suốt đường về đêm đó. Lòng bàn tay anh như có một yêu thương nóng ấm lan tảo khắp mọi giác quan của em. Em cười tủm tỉm,rồi lén nhìn anh, anh cũng đang cười.
Cảm giác đó đến ngày hôm nay vẫn còn đeo bám em mãi.Nó như thứ thần dược ngọt ngào xoa dịu những đớn đau cay đắng của em trong những ngày tháng mà người ta gọi là xuân xanh con gái của mình. Những khi cô đơn, những khi vấp ngã, những khi không đâu vào đâu mà nước mắt tự lăn dài trên má,em lại nhớ cách anh nắm tay em ngày ấy.
Chỉ duy một điều.
Em đã định quay qua hỏi anh,câu hỏi mà em gói ghém biết bao lâu nay,nhưng đường về chợt nhiên quá ngắn.
Ngôi nhà hiện ra khi bố em và mạ anh đứng trước cửa đợi chúng ta với khuôn mặt cảm xúc đa chiều.
Và nụ cười của anh nhanh chóng tan biến khi bố em bảo sẽ kết hôn với mẹ anh. Anh nhăn trán, mím môi và nhăn trán. Nhưng biểu cảm ấy mang nhiều xót xa hơn là tức giận.Rồi không nói gì, anh bỏ tay em ra và đi mất.
Thời điểm đó, em không hiểu tại sao anh lại phản ứng như vây. Em vừa vui vì em vốn thích món ăn của mẹ anh, vừa muốn bố được vui. Và quan trọng là anh và em sẽ được sống chung, có thêm nhiều thơi gian ở bên nhau...Em chỉ nghĩ được đến thế, em ngôc quá phải không anh,em đâu hiểu hết được những dằn vặt khốn khó của anh trong đêm đó...
Hai tuần sau, anh nói với em , chúng ta phải làm tất cả để bố mẹ có một lễ thành hôn hạnh phúc nhất.
Em vui vì anh đã chấp nhận. Nhưng em không hề hay biết, đối với anh, đó là sự buông bỏ...
****
4.
Ngày mai là lễ thành hôn.
Con đứng chải tóc cho mẹ. Khuôn mặt con hân hoan niềm vui, ánh mắt con hứng khởi. Bàn tay con đi từng đường lượt nhẹ nhàng và điêu luyện.
- Hải Đường...
- Mẹ yên nào, nhúc nhích là mai không làm được cô dâu đẹp nhất đâu đó !
- Con trai, có phải mẹ đang làm sai không ?
- Sao sai mẹ ?
Con dừng tay, nhìn mẹ qua gương. Nước mắt mẹ không đâu lại chảy dài trên má. Con lại nở một nụ cười hiền hòa và nồng ấm, đưa tay lau những giọt nước mắt của mẹ.
- Mẹ nè, năm đó mẹ mới mười chín tuổi. Mẹ đã bỏ ca tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình cho đứa con trai này, thì hôm nay con muốn dành lại cho mẹ một thanh xuân khác . Con không đi ngược lại được thời gian, nhưng con mang người đàn ông năm đó quay trở lại, người đàn ông yêu mẹ và mẹ cũng yêu. Con biết,bác ấy sẽ mang lại hạnh ph1uc cho mẹ mà. Đừng khóc nè, cô dâu mới về nhà chồng hơi hồi hộp chút thôi ,nhưng sẽ ổn mà!
- vậy còn con?
- Con có làm sao đâu mẹ?
- Con bé Tường Vi...
Con im lặng.Sự im lặng của con trả lời cho câu hỏi của mẹ rồi.Lúc đó, mẹ toan dừng tất cả những điều này lại , nhưng con lại nở một nụ cười dịu dàng, một cái khịt mũi, và một câu nói phá tan không gian yên ắng đến nghẹt thở nãy giờ :
- Tường Vi còn nhiều lựa chọn tốt đẹp mà mẹ. Con thì còn cả tuổi thanh xuân rực rỡ phía trước.Bằng mọi giá, lễ thành hôn của mẹ phải diễn ra , mẹ phải hạnh phúc. Mẹ cho con cả tuổi tannh xuân, không lẽ con không thể dành cho mẹ một phần tuổi trẻ của con hay sao?
Con siết chặt tay mẹ kèm với một cái mím môi và gật đầu."Một phần tuổi trẻ", nhưng con trai, con chắc không, có chắc đó chỉ là một phần tuổi trẻ không con?
****
Lễ Thành Hôn.
Ngót nghét mười năm đã trồi qua từ lễ thành hôn của bố mẹ, ngôi nhà của chúng ta mới lại được trang trí rực rỡ trong không bầu không khí rộn ràng thêm một lần nữa.
Em lại dậy từ rất sớm như ngày anh đi của hơn tám năm trước. Nhưng hôm nay em không cần phải băn khoăn về việc phải trang điểm thế nào, càng không phải lục tung cả tủ quần áo mà không chọn được bộ nào vừa mắt. Vì hôm nay sẽ có người trang điểm cho em. Và bộ váy áo người ta cũng chuẩn bị sẵn.Em không phải lăn tăn lựa chọn nữa...