Hạnh phúc
Posted at 27/09/2015
126 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Hạnh phúc đôi lúc trong cuộc đời ta không biết đến lúc nào, và khi khổ đau nhất ta cứ mỉm cười thì hạnh phúc sẽ tới thôi. Vui vẻ thì mọi chuyện sẽ qua hết thôi, phải không nào?
***
Ánh sáng của một ngày mới len lỏi qua khe cửa sổ khẽ đánh thức nó. Một ánh sáng yếu ớt xuyên chiếu khắp căn nhà, chắc giờ này mẹ đã đi chợ nên khép cửa nhà mới tối thế. Nó lờ mờ động đậy, nhớ ra cái gì đó nó đưa tay lên trước rồi lại rờ lên mặt. Ừ, mấy cái mẩn đỏ vẫn còn, khuôn mặt nó nhám xàm.
Lần mò trong ánh sáng yếu ớt được góp nhặt từ những tia nắng len lỏi qua khe cửa, kéo học tủ ra, nó cất tất cả sách vở, tài liệu vào trong, rồi ngước nhìn hồ sơ nhập học đặt ở trên bàn, nó cất vào trong luôn, khóa chúng lại. Một cái gì đó buồn lắm trong mắt nó...Rồi lẳng lặng đến bàn trang điểm. Đêm qua nó không ngủ được, khóc suốt đêm gần sáng mới thiếp đi được một lát. Đôi mắt sưng húp lại, khuôn mặt đầy những mẩn đỏ và khắp tay chân thì những mảng đỏ lớn hình thành bong tróc ra mấy cái vẩy trắng. Trông nó xơ xác và tiều tụy đến thảm hạị. Nó nhìn thấy hình ảnh ấy trong gương và nước mắt cũng chỉ chực có thế mà trào ra, nó òa lên khóc nức nở...
Nó - đứa con gái lớn lên với những gì hoàn mĩ nhất, là con gái miền biển thế mà nó lại sở hữu ngay một nước da trắng ngần, gương mặt nhìn tựa búp bê, đôi mắt tròn long lanh, mỗi khi cười cái răng khểnh lộ ra nhìn rất duyên. Ai cũng bảo nó càng lớn càng xinh, xinh vì nụ cười ngây thơ mà tỏa nắng, nụ cười cho cả nó và mọi người thấy nét hồn nhiên yêu đời. Bao chàng thích nó, tim rộn lên mỗi độ thấy nó cười. Lại là con út trong gia đình khá giả nên nó được học hành đầy đủ, sự chăm chỉ cộng với trí thông minh trời phú nên nó luôn vào top đầu. Như bao người có ước mơ, nó đã từng nghĩ sau này sẽ khoát lên mình tấm áo blouse trắng để như những thiên thần mang đến hạnh phúc cho những người cần đến sự cứu giúp từ một bác sĩ, ước mơ ấy khiến nó nổ lực từng ngày để đậu được vào trường Đại học y dược với số điểm ngất ngưỡng. Và tất cả sẽ không phải là đã từng nếu ngày ấy không đến. Ngày nó nhận được giấy báo nhập học cũng là ngày nó biết mình mang trong mình căn bệnh quái ác. Tim chết lặn khi nghe bác sĩ bảo rằng nó mãi mãi phải sống chung với thuốc vì sẽ chẳng bao giờ căn bệnh xa lạ ấy dứt ra khỏi người nó. Như một trò đùa nghiệt ngã mà tạo hóa ập xuống nó ở với cái tuổi mười tám- cái tuổi đẹp nhất đời người. Bệnh vẩy nến...
***
Tiếng cửa sắt kêu ken két cũng hé mở cho ánh sáng tràn vào nhà, với tay lấy tấm màn cửa buộc lại cho gió khỏi thổi tung, anh bước vào, tiến lại góc nhà chỗ nó ngồi :
- Em lại khóc nữa rồi, My ơi. Cố lên em, rồi sẽ qua thôi mà. Anh bảo rồi lấy tay ôm chầm nó.
Tiếng bước chân chậm chạp ngoài sân, mẹ nó về. Anh bước ra trước cửa, đưa tay xách hộ mẹ nó cái giỏ đồ đi chợ về và khẽ :
- Chào bác, bác mới về.
- Mới qua hả con, dạo này phiền con quá. Mẹ nó bảo rồi khẽ đưa mắt nhìn vào nhà xem nó nói tiếp: - Con My hôm nay lại khóc nữa hả con?
Anh dạ một tiếng nhỏ trả lời, buồn thiu . Mẹ nó quay lại nhìn nó qua khung cửa lần nữa rồi mắt bà nhìn xa xăm cho một nỗi buồn ngự trị
Cả tháng nay ngày nào cũng thế, mẹ và anh thay nhau trông nom nó. Anh là người yêu của nó, nó gặp anh trong một trại hè do tỉnh đoàn tổ chức, gương mặt thanh tú, vui tính và thông minh anh gây một tiếng sét mạnh trong tim nó và tình yêu đầu chớm nở từ đấy.
***
3 tháng trôi qua dài lê thê với nó, mấy cái vẩy trắng nổi lên mỗi lúc một nhiều dần trên da. Ngày cứ ba bận thuốc nó phải uống ấy thế mà vẫn không thuyên giảm tí nào, những cơn ngứa hành hạ nó phải gãi đến chảy máu. Nó không sống mà chỉ tồn tại. Thu mình lại trong cái thế giới riêng của nó- cái thế giới chỉ còn là nỗi buồn và nước mắt. Nó sốc lắm, không còn nói cười như trước. Những đêm dài mất ngủ nước mắt trào ra, rồi những giấc mơ ngày xưa cứ thế hiện về với những tiếng nấc. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc nơi đâu?
Một ngày, tiếng ti vi do ba mở phát ra lọt vào phòng nó. Chắc ba lại ngủ quên nên không tắt ti vi rồi. Nó bật dậy tay với lấy cái điều khiển ti vi định bấm tắt nhưng rồi ngẩng người, nó nhìn châm châm vào màn hình. Những hình ảnh của một người đàn ông khỏe mạnh hiện lên trong màn hình, một phóng sự ngắn của đài VTV3 nói về nghị lực vượt lên trên số phận, người đàn ông ấy là một bệnh nhân bị ung thư máu, bác sĩ đã chẩn đoán ông ấy chẳng còn có thể sống được bao lâu nữa. Nhưng rồi với ý chí của một người lính, tình yêu cuộc sống, nỗ lực của người vợ để giúp chồng thoát ra khỏi bóng đen của bệnh tật, nụ cười và lòng lạc quan, ông ấy đã thoát ra được cái trớ trêu của số phận và lại là một người khỏe mạnh bên vợ và những đứa con thân yêu. Nó đứng sững người coi hết phóng sự ấy.Rồi nó nhìn lại nó, nó bệnh nhưng nó vẫn có thể sống tiếp mà. Một tia sáng vừa lóe lên trong đầu nó, có cái gì vừa vỡ ra.
***
Những ngày tháng 11, trời chiều trở nên lạnh cho nên việc nó mặc nhiều áo và che kín người cũng sẽ không ai để ý là mấy. Biển vắng, đã lâu rồi nó không ra lại nơi đây, đi dọc bờ biển nhìn những con sóng vỗ lòng nó yên tĩnh lạ. Chợt hình ảnh lúc trưa hiện ra trong đầu, nó thấy mẹ gọi cho dì và khóc, lần đầu tiên nó thấy mẹ khóc sau mười tám năm nó sống trên đời. Nép bên bức tường, tiếng mẹ thì thào kể với dì nó bệnh, mẹ bảo mẹ thương nó quá, ước gì bà bệnh thế cho nó. Giọt nước mắt của mẹ mà lần đầu nó thấy đó làm nó xót xa quá, hình như mẹ già hơn, giờ nó mới nhận ra tóc mẹ đã điểm sợi bạc, tay mẹ cũng chai đi vì nó, vì năm tháng thanh xuân mẹ dành trọn cho gia đình. Lần đầu tiên trong đời nó thấy yêu mẹ đến thế và hình như tới giờ thì nó mới cảm nhận được hơi ấm của tình thân mà từ rất lâu rồi nó luôn tìm kiếm trong thèm khát. Ôi! Nó yêu mẹ quá, yêu gia đình này quá. Một cơn gió nhẹ từ ngoài xa thổi vào, mát lạnh bỗng làm nó nhớ tới người đàn ông trong phóng sự nó xem mấy hôm trước... Biển ngoài khơi xanh lắm, tiếng sóng rì rào vỗ về cho màn đem buông.
- Anh tìm em mãi, thì ra em ở đây. Tiếng anh cất lên phía sau nhẹ vỗ vào vai nó: Sao ra đây mà không bảo, anh dẫn đi.
- Dạ... tại em muốn đi dạo nghe xem sóng biển nói gì với em. Nó thì thào trả lời.
Anh nhìn nó, xen những ngón tay anh vào tay nó, nắm chặt:
- Dù sau này em như thế nào anh vẫn mãi bên em, My à, cố lên em, sẽ qua mà. Hãy sống là em của ngày xưa, cầu vồng luôn xuất hiện sau những cơn mưa.
Màn đêm lên với những ngôi sao lắp đầy. Hai cái bóng đi tựa vào nhau, hình như đứa con gái đã cười.
Tối đó, điện thoại anh nhận được tin nhắn: Anh à, ngày mai em sẽ vui, cầu vòng luôn lên sau những cơn mưa anh nhỉ? Kèm theo là một cái mặt cười rạng rỡ.
Một người mẹ hết lòng thương yêu nó dù chưa bao giờ nói ra, một người con trai luôn ở bên lo lắng cho nó. Có lẽ, giờ nó mới nhận ra tất cả, nó đã quá ngủ mê trong cái bóng tối của yếu đuối quá lâu. Chưa quá muộn để thực hiện.Giờ nó nên thức đậy thôi. Ngày mai, nó sẽ học trở lại. Nó ra phòng khách ôm chầm mẹ làm mẹ cũng bất ngờ: Mẹ à, ngủ ngon nhé, con yêu mẹ.
Nó đã có câu trả lời, thì ra hạnh phúc vẫn mãi luôn bên cạnh nó, khi nó tìm được chính con người mình. Một giấc ngủ thật ngon, trong mơ nó mỉm cười, rồi sẽ qua hết, phải không?
Du My
....