XtGem Forum catalog

Yêu tinh rừng sâu

Posted at 28/09/2015

210 Views

Hàng xóm tò mò chạy vào ghé thăm, bà cô bảy chỉ vào phòng bà nội bị điên, ai nhìn qua khe cửa cũng tưởng chừng như mình không phải nhìn người, hầu hết đều nhất trí phải nhốt lại như vậy mới yên tâm.

Thời đó dân trí thấp, tư tưởng ngu muội, mê tín dị đoan cũng không phải là hiếm gì. Nếu trong nhà có người bị điên họ cũng không mang đi bệnh viện chữa trị, chỉ biết nhốt trong nhà mà nuôi. Thà cầu thần lạy phật cũng không cầu bác sĩ, bọn họ thích mổ người, chữa đâu thì mổ nấy. Bị điên thì chẳng lẽ mổ ở đầu à? Vợ chồng bà cô bảy một phần vì nghèo, một phần vì nhát sợ bác sĩ nên cứ để tới đâu hay tới đó.
Cho đến một ngày bà cô bảy đi ra ruộng về thì phát hiện nền nhà lênh láng máu. Thi thể đứa con trai nằm trên hành lang trước phòng bà nội bị banh bụng, ruột gan mất hết. Một cánh tay của anh ta bị kéo sâu vào trong lỗ đưa cơm. Bên trong phòng tô cơm bị hất đổ tung toé, bà nội đang cầm bàn tay đứa cháu cố gặm đến hết phần cổ tay. Bà cô bảy ở bên này kéo xác con trai giật lại, một mặt gào khóc xem có ai đến giúp đỡ giùm không.
Nhà hàng xóm cách nhau một tiếng hét cả nửa giờ đồng hồ sau mới tới được. Nhìn cảnh tượng kinh hoảng trong nhà, họ không khỏi xót xa. Người mẹ ôm thân thể nát tan của đứa con trai khóc đến điên cuồng. Trong căn phòng bị khoá kín là tiếng gào rú của một sinh vật chẳng thể coi là người được nữa.
Ông dượng bảy đi ghe xa nhà nhận được tin tức tốc trở về, vừa kịp lúc mang con trai mình đi chôn cất. Đêm hôm đó, trước mặt các trưởng lão lớn tuổi trong xóm, ông chỉ biết khóc lóc phân trần.
- Nhà tui bất hạnh mới để xảy ra tình trạng thảm thương đến vậy. Người trong phòng kia tuy đã biến thành yêu quái ăn thịt người, nhưng dù sao cũng là ruột rà máu thịt. Con trai tui chết là do bất cẩn lúc đưa cơm cho bà cố, tui lại sợ mình không giữa bà được bao lâu, để thoát ra lại hại thêm mạng người khác trong vùng. Nay xin các vị trưởng bối ra tay phân xử giùm. Tui thật đâu buồn quá, không biết tính sao cho đặng.
Nghe lời lẽ phân trần chân thành, ai nấy nhìn nhau treo đổi ánh nhìn lo âu. Quả thật có vài người ngày hôm đó đã chạy đến và thấy cái xác bị xé banh của người con trai, họ nuốt nước miếng khô, ơn lạnh nghĩ tới cảnh người thân mình cũng có ngày bị ăn như vậy. Thế là mọi người đồng lòng muốn đốt chết con quái vật kia.
Nhà bà cô bảy vốn không có nhiều nhặn gì. Họ chuyển tủ quần áo, chiếc giường và gạc măng rê ra là cả nhà trống hoác. Người dân chia nhau gom rơm củi chất quanh nhà tính đốt chết con yêu quái. Ông dượng bảy tuy đau lòng khóc rấm rức, nhưng lại nghĩ đến con trai mới chết, quyết tâm cũng được củng cố thêm. Họ bật lửa đốt cháy căn nhà tranh của vợ chồng bà cô bảy.
Tiếng gào rú trong nhà từ đầu đến cuối vẫn không ngừng vang lên đầy thù hằn đe doạ. Người dân lặng im đứng xung quanh, cố gắng chứng kiến cảnh thiêu chết con quái vật như thế nào. Tiếng thét không phải của con người khiến toàn bộ bọn họ đều dựng hết tóc gáy. Một tiếng, hai tiếng đồng hồ sau tiếng thét tắt liệm. Họ chưa hết thở phào nhẹ nhõm thì mái nhà đang cháy đột nhiên bật tung lên. Con yêu quái lưa thưa tóc bạc, cả người nhăn nhúm và meo mốc đứng ngay trên nóc nhà cười ha hả.
Người dân kinh hãi vội chụp lấy gấy gộc xung quanh lên tự vệ. Con yêu quái nhảy khỏi căn nhà đang bốc lửa phừng phừng, rú rít tấn công bất cứ ai đến gần. May là sự kiện ngày hôm đó có rất nhiều người đến tham dự nên bọn họ có thể hỗ trợ với nhau. Từng tiếng la hoảng đồng loạt vang lên khi con yêu quái vồ bên này hay bên kia.
Họ dùng cây chọt thẳng vào yêu quái để ép nó lui lại. Con quỷ gào lên lần cuối rồi xoay lưng nhảy thẳng vào rừng. Toàn bộ người chứng kiến đều bàng hoàng nhìn theo như không thể tin vào mắt mình nữa. Thật sự lửa cũng không đốt cháy thứ yêu quái đó sao.
Sau này vẫn có người kể lại họ vào rừng thỉnh thoảng lại nhìn thấy một con yêu quái da nhăn đang bắt chuột bắt rắn mà ăn sống. Họ kháo nhau rằng bà nội của ông dượng bảy sống lâu quá nên thật sự biến thành tinh mất rồi. Con yêu tinh rừng sâu đó ám ảnh người dân không thua gì cọp beo cá sấu. Một thứ yêu quái ăn thịt người, đốt không chết dĩ nhiên trở thành cơn ác mộng ám ảnh xứ Cạnh Đền.
Ông ngoại tôi ngay khi nghe kể chuyện này liền tức tốc bảo bà ngoại tôi dỡ nhà đi gấp. Ông thà trở về thị xã Long An làm nghề lái xe trở lại, dù bị bắt đi kinh tế mới cũng còn hơn sống ở cái xứ đầy rẫy yêu ma quỷ quái như thế này. Bà ngoại tôi và các dì dĩ nhiên mừng rỡ còn không kịp.
Từ ngày đó đến nay cũng đã trải qua ba mươi mấy năm. Giải phóng xong gia đình bên ngoại tôi đã trải qua nhiều biến cố ba chìm bảy nổi, tông tích người thân dưới quê dần dần bị cắt đứt hết. Câu chuyện về bà già yêu quái ăn thịt người ở miệt Cạnh Đền giờ cũng chỉ là một chuyện vui hù doạ đám con nít. Thế nhưng mỗi người kể lại, vẫn chứa đựng một ánh mắt kiên định nhìn xa xăm vào quá khứ. Tôi có thể khẳng định họ đang nhớ lại biến cố ngày đó chứ không phải là tưởng tượng ra để kể.
Chuyện xưa thuật lại, thú vị hay không chính do cảm nhận mỗi người. Tôi yêu thích những điều bí ẩn nên cũng không có tìm hiểu sâu xa cội rễ làm gì. Còn nếu như bạn là người mê khám phá, sao không một lần ghé qua Cạnh Đền, nghe xem họ kể gì về câu chuyện cũ, và lần theo dấu xưa để đến khu rừng mà bà yêu tinh rừng sâu vẫn còn sống cho đến ngày nay.
Người qua đường A







....