Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái
Posted at 25/09/2015
1203 Views
- Xem này, nó sắp cắm đầu xuống đất quay 1 vòng Finish này – K mập ra vẻ hiểu biết.
- Gãy cổ như chơi, kinh thật !
Nhưng rốt cuộc thằng kia chẳng xoay đầu, mà chống 1 tay xuống đất rồi búng 2 chân lên thẳng hướng 14 giờ, nhìn đẹp y chang Se7en nhảy trong MV Passion, mấy em nữ lớp khác trầm trồ vỗ tay rào rào, chẳng ai bảo ai, bọn tôi tự dưng thấy tủi thân đồng loạt…
- Sao tao thấy tiết mục bọn mình quê quê gì đâu…- Thằng T rầu rĩ
- Ừ, thời đại nào rồi mà bộ đội kéo ra biển nhảy nhót…- Thằng D ủng hộ, nhưng cách nó nói nghe chả lọt tai chút nào.
- Phải chi có bắn súng, bom đạn ầm ầm thì phê!
- Diễn dở thì chả cần bom đạn, đảm bảo gạch với cà chua bay rào rào cho mày phê !
- Kệ mày ơi, được diễn là ngon rồi – Thằng L có vẻ vô lo
- Mịa, ai chả biết tí nữa mày lại được khiêu vũ với em Mai, cái thằng…! – K mập tặc lưỡi.
Tôi nãy giờ chả buồn ý kiến ý cò gì, vì vẫn còn lo ngay ngáy xem có sót con kiến nào ko, nhỡ chút đang diễn mà nó đớp cho 1 phát, ngay mấy chỗ khác thì còn ráng chịu đựng được, chứ ngay…kia thì có mà đỡ bằng răng, chắc tôi quẳng súng rồi lộn nhào xuống sân khấu luôn quá, ko khéo khán giả lại tưởng có sát thủ…ám toán anh bộ đội đang ngắm cảnh biển lãng mạn thì nguy.
Chap 25 :
19h, tốp nữ theo chân cô Hiền đã đổ bộ, bọn tôi ráp sân khấu thử 1 lần, hôm giờ đã tập hơn mấy chục lần, nên giờ diễn thuộc làu như cháo. Sau đó các lớp được yêu cầu tập trung sau cánh gà để chuẩn bị sau khai mạc là sẽ ra diễn phục vụ cho bà con cô bác gần xa. Trong cánh gà, ỏm tỏi cả lên, lại còn được cả cô dạy múa bắt bọn con trai chúng tôi phải…đánh phấn, để khi ra sân khấu có máy quay với dàn đèn thì khuôn mặt lúc lên tivi mới sáng lên được. Mấy thằng đầu tiên bị ép trét phấn thì còn chịu ngồi im, cô Hiền vừa quay đi 1 lát sang nhóm nữ là bọn tôi quệt đại vài đường rồi lỉnh đi chỗ khác, nghĩ sao con trai mà đánh phấn son môi, làm như đang diễn tuồng Quan nhị ca.
19h30, sau khi thầy hiệu trưởng đọc diễn văn khai mạc, MC giới thiệu tiết mục đầu tiên, bọn tôi bước ra sân khấu, diễn tiết mục mở màn. Những tưởng đứng trước lượng khán giả đông thế này thì bọn tôi sẽ phải khớp và run lắm, dè đâu lúc ra sân khẩu, nhìn xuống dưới chẳng thấy gì được, vì dàn đèn dưới chân chiếu thẳng vào mặt, xem như bọn tôi chỉ thấy nhau, khán giả nhìn bọn tôi chứ bọn tôi thì chẳng thể nào thấy được mặt mũi…các fan hâm mộ ra làm sao.
Em Vy vẫn hát trong bộ trang phục mà tôi gọi là thiếu nữ Tây Tạng, các anh dân chài vẫn múa máy liên hồi mấy tấm vải, bọn tôi vẫn ôm súng lượn lờ vật vờ qua lại giữa hai cặp đôi hoàn hảo đang dắt tay nhau ra ngắm….sân khấu. Lúc chốt bài, thằng K mập cao hứng ko ngồi xuống như kịch bản để làm nền tôn những đứa đứng lên, nó giơ súng phi thân lên không trung 1 phát đầy…ngẫu hứng phá hoại, may mà khán giả ko biết chi tiết này có trong kịch bản, chỉ có bọn tôi là rủa thầm cho nó té nhào đầu xuống sàn luôn cho rảnh nợ.
Tiết mục mở màn kết thúc, bọn tôi cúi đầu chào các thầy cô và khán giả, pháo tay tán thưởng vang lên rào rào. Vậy là xong, thở phào nhẹ nhõm, bọn tôi vào phòng thay đồ, rồi ra ngoài kiếm nước uống, chút lại vào ghế khán giả xem tiếp các tiết mục của những lớp khác, tốp nữ thì về nhà Vy rồi lát nữa đến lại, riêng em Vy và Tiểu Mai thì vẫn còn phải diễn nữa, nên 2 thằng D với L cũng về nhà em Vy luôn, chắc là tập lại lần nữa cho chắc.
- Nãy mày điên à mập ? Khi không tự dưng nhảy lên – Thằng T cự đầu tiên.
- Ơ, cái đó gọi là sáng tạo đó mày, phút cuối tao bay lên, tượng trưng cho tinh thần bất khuất của các chiến sĩ bộ đội cụ Hồ - K mập bào chữa ngay.
Rồi nó lim dim mắt, hứng khẩu mà ngâm :
- Đêm không sao…trăng lên cao…anh bay cao…
- Té rất đau…trào máu ! – Tôi cà khịa.
- Ơ cái thằng, ko buồn đi ngoài nữa à ?
- Dẹp mày đi – Tôi quắc mắt
Ngồi tí rồi bọn tôi vô nhà hát lại, lọ mọ tìm chỗ ngồi, xem thử mấy lớp khác làm ăn ra sao. Lớp của thằng hồi chiều thì nhảy hiphop, xem cũng tạm được, mấy em teen với mấy đứa choai choai vỗ tay ầm ầm, lại có lớp diễn kịch nói “ Tấm Cám thời hiện đại “, cười đau bụng thôi rồi, ai đời Tấm thì nuôi cá voi, Cám thì chưa kịp ăn hiếp Tấm, mới mắng vài câu đã ăn ngay bạt tai của nàng Tấm đoan trang thuỳ mị, “ Chách “ 1 cái rõ đau, diễn gì mà tát y như thật.
Lớp 11A4 hát bản Nắng sân trường, có mấy cô chị múa minh hoạ mặc váy với thắt cà vạt, nhìn xinh ngất ngây, hoá ra trường PBC cũng có nhiều mỹ nhân lắm, đâu chỉ có mỗi em Vy với Tiểu Mai nhà tôi thôi đâu. Bọn con trai ngồi dưới huýt sáo víu víu cổ vũ mấy nàng liên tục, rồi chen nhau mà lên tặng hoa. Chết, nhắc hoa mới nhỏ, mãi xem mà quên mất cái vụ mua hoa tặng cho 2 nàng lớp tôi tí nữa diễn.
- Ê, ra mua vài bó hoa mày !- Tôi bảo thằng T
- Cúng cô hồn à ? – Nó vẫn còn đang đê mê với mấy chị bên 11A4.
- Cúng cái đầu mày, ra mua hoa tí mà còn tặng em Vy với Mai !
- Ờ tao cũng quên mất – K mập chen vào
- Đi ra kiếm thử xem, đằng trước bán đầy !
Bọn tôi lại lục tục kéo ra ngoài lựa hoa để tặng cho gà nhà, gọi là cổ vũ chứ, nào giờ ít đi xem văn nghệ nên quên mất vụ này.
- Bó này tao tặng Trúc Mai, hề hề, em nó sẽ cảm động phát khóc ! – Thằng T giành phần
- Điên, ở đó mà mơ đi con !
- Tao tặng em Vy bông này nha mậy N ! – Thằng C lựa mãi mới được 1 bó vừa ý.
- Tuỳ mày !
Tôi ngần ngừ 1 lát rồi quyết định mua luôn 2 bó, 1 cho em Vy, 1 cho Tiểu Mai, kệ, bạn bè diễn mà mình tặng người này ko tặng người kia cũng kỳ .
- A ùi, thằng N chơi sang, tặng em Vy những 2 bó to đùng – K mập trố mắt ngạc nhiên
21h tối ngày 18-11, còn 30 phút nữa 2 nàng Tiểu Mai và Vy sẽ diễn chung với nhau 1 lần duy nhất thời phổ thông, sau này nghĩ lại, tôi thầm cười khổ vì mọi sự rắc rối đều âm thầm bắt đầu diễn ra sau cái đêm mà tôi mua 2 bó hoa này !
Chap 26 :
Tiểu Mai và thằng L, em Vy và thằng D khoác tay nhau bước ra sân khấu, cả 2 nàng trong trang phục múa ballet màu trắng tuyết, gương mặt rạng ngời dưới ánh đèn, không riêng gì tôi, mà cả khán phòng đều bị cả 2 làm liên tưởng đến 2 cô dâu xinh đẹp, và khốn nạn thay 2 chú rể kế bên lại chẳng có thằng nào là tôi cả, hic.
Vy xoã tóc cúi chào khán giả, nở nụ cười trẻ trung dễ mến, Tiểu Mai tóc búi cao, trông lịch lãm quý phái, vẫn mang nét lạnh lùng đầy quyến rũ. Giây phút tôi nhìn cả 2 nàng, chợt cảm thấy hạnh phúc vô ngần, cứ như tôi sẽ là chú rể, được nhìn thấy vợ mình là người đẹp nhất của ngày hôm nay, được thề một lời nguyền vĩnh cửu với người ấy, cả hai đều làm vợ anh, nhé ?
Tôi tự cốc mình 1 cái thật đau, lại nghĩ bậy bạ nữa rồi, đúng thật con gái nguy hiểm quá, dùng nhan sắc làm lu mờ lý trí nam nhân, chẳng trách Lữ Bố hay Trụ Vương toàn xếp ngôi cửu ngũ thiên hạ mà cuối cùng vẫn nát tan sự nghiệp vì Điêu Thuyền và Đắc Kỷ, vĩnh bất siêu sinh, vạn kiếp bất phục, huống hồ gì thằng dân quèn như mình, nghĩ đến đâu tôi toát mồ hôi đến đây, khiếp quá !
Hai nàng lả lướt theo điệu múa, lúc bay bổng lúc lả lơi hoà mình vào dòng nhạc, thằng L với D trông chững chạc ra phết, chả còn vẻ láu táu thường ngày nữa. Điệu nhạc lúc trầm lúc bổng, cuốn người xem vào một vở diễn đầy nghệ thuật, dù trước đó bọn tôi cực lực công kích mấy vụ nắm tay với ôm eo, vậy mà hôm nay, cả đám đều thấy những động tác ấy đầy hoa mĩ và không dung tục chút nào.
Nhạc nền dần nhỏ lại, 2 cặp đôi nhẹ bước lên cúi đầu chào sân, nhưng cả khán phòng vẫn còn lặng đi, ngây ngất vì vở diễn, rồi bùng lên những tràng pháo tay giòn giã tưng bừng. Tôi thấy cô Hiền cười mà mắt ươn ướt, chắc cô đang xúc động lắm, tôi cũng mừng vì những đứa học trò này đã không phụ lòng cô, hoà theo khán giả vỗ tay ầm ầm. Rồi cái gì đến nó đến, bông hoa theo tay người xem chạy lên sân khấu tới tấp, cả 4 nhân vật chính phải vất vả lắm mới vào được bên trong cánh gà vì khệ nệ ôm hoa còn to hơn cả người.
Lớp 10A1 chúng tôi đã mở đầu phong trào khiêu vũ cho dịp 20/11 vào các năm tiếp theo, âu cũng gọi là có cái để lại sau khi khoá này ra trường.
2 nàng bước vào rồi thì bọn tôi mới ùa ra tặng hoa, em Vy để mớ bông kia lên ghế, cười rạng rỡ khi nhận bó hoa từ tay tôi, mắt hấp háy ánh lên vẻ hân hoan, hôm nay trông em đẹp thật, tôi cười trìu mến rồi lùi ra cho thằng C tiếp bước. Tôi đi về phía Tiểu Mai, trông có vẻ như nàng đã thấm mệt, tôi chìa bó hoa ra :
- Chúc mừng Tiểu Mai, hôm nay trông đẹp lắm !
- Hì, cảm ơn N nhiều – Nàng cười nhẹ, tay mân mê bó hoa, vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi, gật đầu chào tôi 1 lần nữa rồi đi sang chỗ cô Hiền.
Vậy là xong đêm diễn Gala của 10A1, tôi còn đang phân vân có nên ở lại xem cho hết các lớp luôn ko thì em Vy vẫy tay :
- Ngày mai có thưởng gì ko đây ? – Em ấy nheo mắt lém lỉnh
- Là…thưởng gì ?
- Ứ…mai thứ 7, được nghỉ cả ngày luôn mà – Vy lúc lắc búi tóc, bĩu môi đáp
- Là sao ? Để N nghĩ đã …- Tôi vờ đăm chiêu
- Vậy N nghĩ hết đêm đi ha, giờ Vy về, mai gọi đó nha – Em quay lại cười tình với tôi lần nữa rồi cũng đi tới chỗ cô Hiền đang gọi taxi đón tốp nữ về nhà.
Tôi đưa mắt nhìn theo, đầu óc vẫn còn đang lâng lâng vì nụ cười tình tứ của em Vy trong bộ vũ phục xinh xắn, thì cảnh tượng trước mặt khiến tôi thấy như có sấm chớp nháng lên trong đầu, và tự rủa mình ngu ngốc dốt nát không tiếc lời. Đằng cổng nhà hát, Tiểu Mai và Vy đứng sững sờ nhìn nhau, cả hai chỉ…ôm theo về nhà duy nhất bó hoa mà 2 nàng vào lúc này, ngay tại đây đều biết là của tôi tặng lúc ở sau khán phòng, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, 2 bó hoa hồng phớt với giấy gói màu bạc.
Khốn nỗi ngày ấy tôi làm gì biết mỗi loại hoa đều có ý nghĩa riêng của nó, lúc chọn mua tôi chỉ cảm thấy hoa hồng phớt nhìn đẹp và sang hơn các loại hoa khác mà thôi. Tôi không biết nhưng con gái thì biết, và Tiểu Mai lẫn Vy cũng biết, hoa hồng phớt tượng trưng cho…việc bắt đầu một tình yêu mơ mộng và lãng mạn… Đối diện nhau giây lát, rồi Vy tay run run, bước vào ghế trước taxi, còn Tiểu Mai thì vẫn đứng yên tại đó, mãi khi cô Hiền gọi giật thì nàng mới nghe thấy, và líu ríu bước vào sau.
Chap 27 :
Sáng hôm sau, tôi bật dậy, lao ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi thì gọi điện ngay cho em Vy. Cả tối qua tôi trằn trọc mãi ngủ ko được, mong gặp em ấy càng sớm càng tốt để giải thích chuyện tôi sơ ý mua 2 bó hoa giống nhau, mong là em không để bụng chuyện này, hoặc ít ra cũng hiểu con trai hay vô tâm, ko khéo léo trong cách xử sự, tôi đã tự trấn an mình như vậy cho mãi đến gần sáng mới ngủ được. Năm tôi học lớp 10 thì phone di động chưa phổ biến rộng rãi như bây giờ, nên tôi toàn gọi phone cố định.
- Alo ! – Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ vẻ lớn tuổi, tôi áng chừng là mẹ của Vy.
- Dạ thưa bác, cho con gặp bạn Vy ạ !
- À, vậy con đợi chút ! – “ Vy ơi, có bạn điện nè con “ – Tiếng vọng trong điện thoại.
- Alo ! Vy nghe – Giọng em ấy nghe qua điện thoại thật nhỏ nhẹ, dịu dàng, tín hiệu thuận lợi đây.
- N nè, chút…Cạch…Tít ..tít…tít…!- Vy dập máy ngay khi vừa nghe giọng tôi.
Tôi đứng chôn chân tại bàn điện thoại, ngớ người mất cả lúc, thế là xong, người ta giận tôi rồi, lần này đến mức không thèm nói chuyện nữa. Tôi cắn môi suy nghĩ chưa biết nên làm gì đây, giờ mà im ru thì khác nào tự thừa nhận chuyện hôm qua, rằng tôi ko quan tâm em nó nữa, mà chạy thẳng qua nhà Vy lỡ em nó ko ra gặp thì có mà độn thổ trước bàn dân thiên hạ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện thêm lần nữa.
- Tít…tít……..tít…- Từng hồi chuông đổ dài liên tục, vẫn không có ai nhấc máy, tôi đoán Vy chắc chắn biết là tôi đang gọi lại, không hiểu em nó đang nghĩ gì nữa.
Tôi quyết định gọi tiếp, kệ, phải giải thích rõ, rồi ra sao thì ra, tôi hít một hơi thật sâu, đem hết hùng tâm tráng chí ra ngoài, miệng lẩm bẩm “ Không sợ, ko sợ, ko sợ “ , buồn cười tôi thật, gọi điện cho bạn gái mà cứ như gọi đến…dinh thủ tướng ko bằng.
- Tít…tít….Alo..! – Vy nhấc máy.
- Cho N nói chút đi, rồi hẵng dập máy cũng được – Tôi nói nhanh, trong đầu đã nghĩ ra những lời biện hộ đanh thép, đầy sức thuyết phục.
- Có gì để mà nói ? – Em ấy gằn giọng.
- Ơ…thì…- Tôi cứng họng, khí thế bay vèo đâu mất, đầu óc trống rỗng.
- Thì sao ? – Vy hỏi dồn
- Thì….tối qua hẹn N bữa nay đi chơi mà… ! – Trong đầu còn mỗi câu này, tôi nói ra như con robot đồ chơi trẻ em được lập trình sẵn.
- Bây giờ tôi không thích đi nữa….Tít….tít..- Em nó cúp máy cái rụp đầy bực tức
Mặt tôi ngu luôn, chẳng dè em nó không cho tôi một cơ hội để giải thích, con gái lúc giận dỗi là như vậy đó sao ? Lúc thì như băng sương lạnh giá, khi lại là hoả khí triều dâng, tôi cầm điện thoại trong tay, mắt mờ đi nhìn đâu chẳng rõ.
- “ Bốp “ – Đi ăn sáng, mầy ! – Ông anh tôi táng từ sau đầu rõ đau, nhưng tôi chả thấy ức tẹo nào, chỉ thấy tỉnh táo hẳn ra, thôi đi ăn vậy, có thực mới vực được đạo, ăn xong về nghĩ cách tiếp, chuyện đâu còn có đó, tôi tự an ủi bản thân biết đâu em Vy cũng chưa ăn sáng nên còn nóng giận, tí nữa có khi no nê rồi em nó sẽ trải lòng ra, tha thứ cho tôi thì sao ? Biết đâu được !
Cả buổi sáng, tôi gọi thêm 2 lần nữa mà Vy vẫn ko chịu nghe máy, đến lần thứ 3 thì mẹ Vy bảo em nó đã ngủ rồi, thì tôi mới nhận ra đã quá giờ trưa. Ăn cơm xong, tôi quyết định gọi cho K mập :
- A nô…ai ế..oáp .! – Nó ngáp, chắc là đang ngủ.
- Tao N nè, giờ rảnh ko ?
- Ko..oáp…tao đang ngủ…!
- Đi với tao chút, có chuyện cần nhờ mày đây !
- Chuyện giề…hơ..nói luôn đê – Nó vẫn chưa tỉnh.
- Em Vy giận tao rồi, giận thật ! – Tôi vào vấn đề luôn.
- Hả ? Đêm qua thấy còn tình cảm lắm mà ? – K mập ngạc nhiên
- Rửa mặt đi, giờ tao qua rồi nói sau !
- Ờm…đợi bố chút !
Tôi mặc kệ giữa trưa nắng gắt, ba chân bốn cẳng đạp sang nhà thằng K, hi vọng nó tư vấn cho vụ này, dù tôi biết nó chẳng hơn gì tôi ở cái khoản yêu đương. Tôi vào nhà nó, đợi chút thì nó ra salon ngồi, trên tay là 2 chai pepsi ướp lạnh :
- Đây, gặp chuyện buồn thì có huynh đệ chia sẻ, uống đê, không…no không dzề ! – Nó chìa chai pepsi cho tôi rồi ngửa cổ tu ừng ực.
- Ặc, tao đâu có nhờ mày chén tạc chén thù ! – Cũng mắc cười, ngày xưa tôi với nó mà uống bia trùm như bây giờ thì chắc 2 thằng đã kéo nhau ra quán nhậu rồi, đâu phải lấy pepsi mà thay bia chứ.
- Chứ nhờ gì ? À mà kể đầu đuôi anh nghe coi !
- Ừm…là vầy..- Tôi kể hết cho nó nghe chuyện tối qua tôi tặng hoa giống nhau cho Tiểu Mai và Vy, rồi sáng nay em Vy phũ tôi ko thương tiếc.
- Giờ sao mày ? Tao rối quá – Tôi đưa mắt cầu cứu nó.
- Đi theo tao ! – Nó hất hàm
- Đi đâu ? – Tôi lo nó dắt tôi qua nhà em Vy, túm đầu xin lỗi thì khổ.
- Thì cứ đi, ở nhà ko tiện. – Nói rồi nó dắt xe đạp ra ngoài.
Tưởng nó đi đâu, hoá ra chạy qua nhà nhỏ H bạn thân em Vy. Nhà nhỏ H ở phía bên phải của biển Đồi Dương, khu đó là xóm Đạo, đi loanh quoanh các con hẻm nhỏ 1 lúc đã thấy nhà nó, cũng ko cách biển bao xa. Dừng lại trước 1 căn nhà khá rộng, có cả vườn cây trước nhà, thằng K mập gọi :
- H ơi, có nhà hem ? – Giữa trưa mà nó rống lên to tổ bổ, tôi cứ tưởng như hàng xóm đang chực chờ xua chó ra rượt.
- Ai đó ? – Tiếng nhỏ H phía sau vườn vọng lên
- Tui, K nè ! – K mập xác nhận danh tính.
Nhỏ H bước ra, tay đang cầm cuốn sách Vật lí.
- Ác chiến, hôm nay với mai nghỉ mà giờ ôn bài, tại hạ bái phục ! – K mập chắp tay
- Hì, hai người đi đâu đây ? – Nhỏ H hỏi.
- Qua rủ H đi ăn chứ chi, hề hề - K mập oánh ngay yếu huyệt
- Ơ…ừ, đợi tui chút, hihi ! – Rồi nó quay vô nhà...