Duck hunt

Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?

Posted at 25/09/2015

857 Views

Quả là thời thế thử thách anh hùng.

Quyết tâm ăn ngủ đợi ngày báo thù, tôi đặt cặp xuống chỗ ngồi của mình, lấy di động ra xem tin nhắn vừa gửi đến. Chưa kịp xem nội dung thế nào thì di động trong tay tôi đã bị cái tên Lăng Tử Thần mặt dày kia từ xó nào chui ra tàn nhẫn giật lấy, bấm bấm cái gì đó loạn xị cả lên rồi tịt thu chiến lợi phẩm, cất vào túi quần:

-Từ nay về sau, ở trong lớp, tôi sẽ tạm thời giữ di động của cậu để tránh hiện tượng sao nhãng việc học

-Nhưng...khoan đã, sao thế được, cậu lấy quyền gì mà giữ di động của tôi chứ?_Thoáng chút ngỡ ngàng vì chưa hiểu chuyện gì, tôi gân cổ lên cãi. Đâu ra cái lí đó chứ, xao nhãng việc học? Thật lố bịch, lí do cao hơn mục đích, rõ ràng muốn lầy việc công trả thù riêng, ra oai với tôi đấy mà

-Tôi có quyền làm thế_Lăng Tử Thần lạnh lùng nhìn thái độ bất mãn của tôi. Đừng nói hắn lấy cái quyền điên rồ từ mama đại nhân nhé, thật là một suy nghĩ trẻ con, hắn ko có nơron sao. Nếu ko phải vì nể mama, thì với một người ko hề có danh vị vẻ vang gì mà dám bắt tôi nghe theo này nọ quả nực cười.

-Lăng Tử Thần, cậu nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời cậu như mấy cô nàng suốt ngày bám lấy cậu như cái đuôi, hở tí là 1 tiếng anh Tử Thần 2 tiếng anh Tử Thần sao? Rất tiếc phải nói điều này nhưng đối với tôi, cậu ko quan trọng đến mức tôi phải vất bỏ lòng tự trọng để làm thế đâu_ Tôi bĩu môi mỉa mai, cố khai sáng đầu óc chuyên nghĩ mình là trung tâm vũ trụ của hắn.

-Tùy cậu thôi, tôi đâu ép buộc cậu làm theo lời tôi, cứ làm những gì cậu muốn, sau này đừng trách tôi là được_Bình tĩnh như ko, Lăng Tử Thần mấp máy môi đe dọa ngầm. Loại người như hắn, dịu dàng 1 tí chắc cũng đủ để hắn nôn oẹ mà chết hay sao ấy, chưa lần nào chịu nhượng bộ tôi cả.

-Được thôi, tôi cũng rất muốn xem cậu sẽ làm gì tôi đấy. Giờ thì đưa điện thoại tôi đây_Tinh thần bấn loạn, tôi theo bản năng đốp lại, lòng vừa sợ mẹ sẽ cắt tiền ăn vặt lại vừa ko muốn mình bị lép vế trước kẻ thù.

-Đội trưởng nhắn đến bảo sau giờ học đến Hội Quán có chuyện cần bàn_Ko buồn trả lại điện thoại cho tôi, Lăng Tử Thần truyền thánh dụ rồi ko nhanh ko chậm bước ra ngoài

-Lăng Tử Thần, đứng lại cho tôi!_Ko ý thức được bản thân, tôi hét lớn ra lệnh, nhưng kẻ ngoảnh lại đáp trả lời tôi ko phải là vị bí thư đáng kính mà là ánh mắt của hầu hết các thành viên trong lớp và một vài kẻ đi ngang qua. Lỡ lời, tôi quay mặt làm ngơ trốn tránh kẻo lỡ chườm cái mặt gangxto ra, thể nào cũng bị đánh hội đồng đến tàn tạ ko một mảnh giáp che thân cho coi.
***
Cả buổi học hôm ấy, tôi ra sức cướp lại điện thoại của mình, nhưng khổ nỗi, mĩ nhân kế ko xong, dùng thủ đoạn lại càng ko được. Cái tên bí thư bí thọt đó, ko biết bói thầy nào, cứ khư khư cất dế yêu của tôi trong túi quần, báo hại tôi nhiều lần xông phá trận mạc cứu con tin đều bị hiểu nhầm có dụng ý xấu với hắn. Càng giải thích càng loạn, càng loạn càng bị hiểu nhầm, càng bị hiểu nhầm thì đời tôi sau này càng khổ. Tiếng xấu thường bay xa vạn dặm, chưa đầy 1 ngày, danh tiếng của tôi đã bay xa vạn dặm, nổi lên cứ như diều gặp gió với biệt danh dù tôi có nhảy xuống sông hoàng hà cũng ko rửa nổi "Cuồng trai" ="= báo hại tôi ko dám ló mặt ra khỏi lớp, ngồi một chỗ đến liệt cả mông.

Khó khắn lắm mới trườn qua nổi tiết 5, tôi ỉu xìu tuôn hết clo đi mượn tạm áo khoác nắng của bọn bạn ngụy trang, nhưng hết lần này đến lần khác chúng đều có lí do mực cao cả "Mày lấy bọn tao lấy gì che nhan sắc". Loay hoay mãi mới quyết tâm phó mặc số phận, tôi rón rén như mấy tên trốn tù bị truy nã, hết nấp chỗ này đến lăn bò chỗ khác, y chang điểm viên. Sức người có hạn thì dù thủ đoạn có vô biên cũng đành chịu, được một lúc, tôi rã rời chân tay nuốt nước bọt trơ mặt dày, phóng hết vận tốc đến chỗ hẹn với Kì Như ở cổng trường. Người chưa kịp nhích 1 xentimét thì đã bị ai đó giữ lại, ấn mạnh vào tường.

Nếu là mấy tên khác tôi còn nghĩ chúng mê vẻ đẹp có 1 ko 2 của tôi nên liều mạng làm vậy chứ với tên Lăng Tử Thần này thì,100% có dụng ý xấu. Hắn thực sự muốn tôi bị đám fan cuồng của hắn nhổ lông tước da đây mà, sao lại có loại người ác hiểm từ trên xuống dưới thế nhỉ.

-Gì thế?_Tôi xoa xoa cánh tay ban nãy bị hắn đả thương, mặt mày nhăn nhó như khỉ ngậm ớt

-Mặc cái này vào rồi ra_Vừa nói, Lăng Tử Thần vừa lấy áo khoác trường của hắn tự tiện choàng lên người tôi, ko biết moi từ đâu ra cái bịt miệng cũng đeo lên mặt tôi nốt khiến tôi suýt nữa chao đảo vì sự dịu dàng bất thường của hắn.

-Cậu ko bỏ sâu hay rắn tít vào đây chứ?_Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tôi nghi hoặc nhìn sắc mặt dù động đất cũng ko thay đổi của oan gia họ Lăng, miệng nói thế nhưng tay vẫn giữ chặt mấy thứ hắn đưa cho, đề phòng có người đổi ý giật lại thì tôi

-Nếu bỏ tôi sẽ ko dư hơi mà bỏ lên mấy tứ này đâu, có bỏ thì bỏ vào miệng cậu luôn, đỡ tốn công_Tay này chống tường, tay kia từ từ chạm khẽ vào cằm tôi, Lăng Tử Thần nhếch khóe môi buông lời cời cợt.

-..._Trong khoảng khắc dường như ngưng đọng ấy, Hàn Tử Di tâm hồn thanh khiết tôi chỉ biết nín thin mê muội nhìn con người trước mặt, bộ não ngây ngốc nhất thời ngừng hoạt động, cùng các vị bô lão hồn chiến ngồi xem mấy cảnh lãng mạn trong những bộ phim hay những quyển truyện mê li tôi từng đọc, vô thức chảy nước dãi ="=.

-Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải ko???_Đương lúc tâm hồn tôi đang phiêu du mơ mộng, cái con người đáng ghét kia lại dở chứng chọc khoáy tôi, khiến tôi dù ko muốn cũng phải bừng tỉnh

-Mơ đi, dù trên đời này con trai chết hết chỉ còn mỗi cậu, tôi thà ở vậy con hơn._Cuống cuồng, tôi ném trả lại quả mìn hắn vừa biếu cho rồi ném từng bước chân mạnh gõ xuống sàn đất, chạy thật nhanh như bị chó rượt về phía cổng trường trước khi bị ai đó bắt gặp cái mặt đỏ như quả cà chua chín.
***
-Chậm như rùa!_Ko đợi tôi lấy lại hơi thở, Hạ Kì Như tàn nhẫn đưa tôi lên thớt phán xét

-Ta...ta..._Tôi vuốt ngực, chẳng còn sức mà lí do lí trấu với nó

-"Cuồng trai", đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa, haiz..._"Gì thế này, cái tiếng đáng ghét này là....?"

-Hàn Gia Minh?_Tôi quay phắt người 180 độ, hét lớn như đi đường gặp ma_Ngươi...ngươi...

-Đừng bào chữa cho mệt, giờ học sinh trong trường này ko ai là ko biết ngươi đâu. Haiz, ngươi thì ko sao vì mặt ngươi vốn dày còn ta thì phải chịu nhục làm em của kẻ "cuồng trai", điên ko chịu nổi_Hàn Gia Minh đau xót xoa ngực, mồ hổi chảy cứ như thác mà nước mắt một hạt cũng chẳng có

-Hai người đi cùng nhau?_Lờ đi câu mỉa của thằng em, tôi tròn mắt nhìn Kì Như và Gia Minh đang đứng cạnh nhau bên hai chiếc xe cùng màu. Chẳng lẽ, Kì Như cũng như Gia Minh, đều thầm mến đối phương??

-Ko lẽ đi một mình, dù sao cũng cùng khối, đi chung luôn, anh ta và mấy người khác đến trước rồi_Kì Như lấy tay quệt vầng trán đẫm mồ hôi vì nóng, nhìn tôi như nhìn kẻ thù_Vì ngươi mà ta sắp thành người quay rồi nè

-Tử Thần! Chỗ này!_Gia Minh hét lớn, đưa tay vẫy vẫy kẻ đang dần đến gần sau lưng tôi làm tôi giật thót, mặt bất giác ửng đỏ, chỉ biết chạy lẹ sang lưng Kì Như ngụy trang.

-Hay đây, bí thư, đi chung luôn_Kì Như cười tươi phóng khoáng_4 người 2 xe, quá chuẩn.

-Được được, Kì Như chở tôi, còn 2 người kia đi chung_Tôi vào đề nhanh lẹ, ko dám nhìn vào khuôn mặt đáng ghét kia. Mà cũng may, tôi đang đeo cái bịt miệng, nên ko ai biết tình trạng nửa sống nửa chết của tôi lúc này

-Đâu được!_Lên tiếng phản đối, Kì Như nhìn tôi như muốn hỏi "sao ta phải chở ngươi" rồi quay sang 2 người kia, phân chia rõ ràng_Trai chở gái, Gia Minh với Tử Di, tôi với Tử Thần, cứ thể mà làm

"Her, thế cũng được" Tôi mừng thầm vì sự sáng suốt của con bạn thân nối khố rồi liếc sang thằng em thân thương của mình, nói thật từ nhỏ đến giờ, chưa lần nào nó chịu chở tôi cả, giờ có cơ hội phải nắm lấy.

Trái với mong đợi của tôi, Hàn Gia Minh chỉ biết chăm chút vào Kì Như di chuyển đến chỗ Tử Thần, đáy mắt khẽ buồn làm tôi bất giác chột dạ. Tự cổ vũ chính mình, tôi lấy hết nội cồng dự trữ phi như chim ưng sải cánh chặn lối Kì Như:

-Ngươi đi với Gia Minh đi, nó thù ta, đi với nó có ngày ta bỏ mạng khi nào ko biết

-Nhưng ta..._Kì Như chưa tiêu hết mọi hành động nhanh lẹ của tôi, nó chỉ biết trơ cái mặt thộn đi rõ khổ của mình nhìn tôi rồi nhìn Lăng Tử Thần, cơ thể mặc cho Gia Minh kéo lê đi như xác chết.

Chờ cho cặp kia lên xe vọt đi, tôi mới gượng mình leo lên xe của Kì Như để lại cho tôi và Lăng Tử Thần vì tôi và hắn ko đi xe đạp. Lăng Tử Thần cũng hiểu ý ko để tôi nói thêm câu gì leo lên xe đưa tôi đến Hội Quán...Nắng bắt đầu nhạt...

Nhác thấy bóng dáng của 4 người chúng tôi đang lang thang trong căn phòng to tướng đầy ắp người của Hội Quán, đội trưởng Hạ Kì Thiên đưa tay lên ra hiệu "ở đây" rồi nở nụ cười thường ngày chào đón. Đảo mắt nhìn những thành viên còn lại mỗi người một tư thế khác nhau, người thì say sưa gõ tách tách trên bàn phím laptop, tán tỉnh mấy cô nhân viên gợi cảm sung xuân, kẻ lại thả thây xuống sôfa đánh một giấc thay cho bữa trưa hay đơn giản gặm nhấm một quyển sách nào đó, dường như mọi người khá nhàn nhạ và ko có nét gì nghiêm trọng, vì thế, tâm trạng bồn chồn lo lắng chuyện ko hay xảy ra lúc bị triệu tập trong tôi cũng giảm hẳn.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi và Kì Như hồn nhiên như cây cỏ gọi đồ uống mình thích, vô lo vô liệu nghe "đại ca" club bóng rổ cất lời vàng ngọc ko biết khen hay mỉa mai:

-Cuối cùng tôi cũng được thấy mọi người tụ tập đông đủ, chờ đợi cũng đáng

-"Đại ca", dù sao cũng chẳng thiếu tên nào nữa, cần gì phải áp đảo tinh thần mọi người thế chứ?_Nguyễn Thành Vũ-người được mệnh danh "Lovely Angle" với khuôn mặt cực kì dễ thương-to gan vỗ vai "Đại ca" như chiễn hữu, cứu nguy bầu ko khí đang dần trầm xuống.

-Tôi chỉ khen thôi mà, làm gì cảnh giác gớm vậy._Lắc đầu nguầy nguậy, Hạ Kì Thiên đau xót chữa cháy cho mình, ko quên liếc mắt đưa tình với tôi_Đừng để người mới có ấn tượng ko tốt với anh chứ?

-Ghê quá "Đại ca"_Đỗ Tuấn Kiệt-tay ném bóng siêu chuẩn xác nhờ tỉ lệ may mắn khủng với biệt danh già trước tuổi-đùa cợt, tay lăm le chiếc điện thoại ko buông_"Đại ca" triệu tập bọn em có chuyện gì quan trọng ko? Hay muốn quậy tưng bừng một bữa

-Rất quan trọng là đằng khác, tôi muốn mọi người xem cái này_Vừa nói, Hạ Kì Thiên bình thản đặt trước mặt bàn một bức thư đỏ chói in to tướng dòng chữ "Fighting" vàng rực rồi ngồi dựa vào ghế, đan tay chờ đợi phản ứng của mọi người.

5 phút trôi qua trong yên lặng, bầu ko khí nghiêm trọng như một kẻ vô gia cư dần dần gặm nhấm vàp da thịt của chúng tôi, chiếm lĩnh mọi tâm trí, nếu tôi đoán ko nhầm, bức thư đó là Huyết Thư

Huyết thư, nói theo cách giang hồ, nó là bức thư thách đấu giữa các chính nhân quân tử được vận chuyển theo nhiều cách thức đa dạng như phóng phi tiêu bay vèo vèo trúng ai thì trúng hay nhẹ nhàng hơn là gửi bằng chim bồ câu cho nó phiêu phiêu vài vòng trên ko trung rồi hạ cánh an toàn tại kẻ thù của mình; còn hiểu theo cách nói của các học sinh trong trường, nó là giấy báo tử của 2 club có hiềm khích lớn đến mức ko thể giải quyết qua loa bằng việc thuê mafia đánh cho vài trận hay đơn giản hơn chỉ là ngứa mắt muốn thủ tiêu một đối thủ trong sự nghiệp dành chỗ trên top 5 bảng vàng. Đối với club gửi huyết thư, đó là thành quả của một quá trình suy nghĩ kĩ càng mới đưa ra quyết định, còn với club bị huyết thư chiếu tướng lại là kẻ bị dồn vào đường chết ko còn cách nào khác ngoài chấp nhận số phận-thách đấu-vì theo luật định, nếu từ chối, thành tích của club đó sau bao năm tháng gầy dựng sẽ theo nước sông trôi đi, tức trở lại vạch xuất phát ban đầu cùng thứ bậc chót bét thảm hại trong bảng vàng và có nguy cơ bị tan rã nếu thành tích sau này ko khả quan hơn. Khi thủ tục thách đầu được hoàn thành,qua trận quyết đấu do hai bên thống nhất địa điểm và cách thức đấu, bên thắng, nếu cấp bậc chót bẹp sẽ nghiễm nhiên lấy thêm thứ bậc của bên thua để củng cố địa vị của mình đồng thời ngân khố cũng sẽ được dồi dào khi có tài sản của bên thua bồi đắp vào như phù sa mùa lũ, đổi lại bên thua, giải tán, các thành viên lọt vào danh sách đen bị "truy nã" của các club khác và giáo viên, mất địa vị, tiền bạc, quyền lợi chính là cái giá phải trả cho sự liều lĩnh và xui xẻo. Vì mức độ xử phạt quá nghiêm trọng của huyết thư, nên hầu như các trận đấu dưới sự dám sát của nó thường rất hiếm và khi diễn ra nó dường như trở thành tâm điểm của toàn trường và thu hút khối lượng lớn khán giả cũng như sức ép của fan hâm mộ hai club. Và giờ, chúng tôi đang đối mặt với vực sâu thăm thẳm đang mở ra dưới chân, hai quyết định mà cùng một số phận.

-Mọi người đều biết đây là cái gì, đúng ko?_Khi ko khí đã ngưng đọng đến mức nghẹt thở, đội trưởng của club bị Huyết Thư chiếu tướng mới lên tiếng. vẻ mặt bình tĩnh như ko vẫn cứ ngự trị trên mặt anh ta.

-Huyết thư? Sao cậu có nó?_Chuyển mắt rời khỏi bức Huyết Thư đáng sợ, kẻ ko biết đến gì ngoài tiền bạc đồng thời cũng giữ chức quản lí ngân khố club, nghiêm khắc và keo kiệt hơi tôi-Lương Tuấn Vĩnh-cuối cùng cũng chịu mở lò bát quái, "ngắm" "đại ca" bằng cặp mắt dò xét như thể chính anh ta đã gây thù với kẻ địch khiến chúng liều mạng gửi Huyết Thư đến vậy.

-Đừng nói có bọn điên rồ nào đó muốn khiêu chiến với chúng ta nhé?_Ko thôi chu môi trêu đùa với con chim cưng xanh lè trong lồng của mình, Lữ Giai Tuyền-Mĩ nhân độc nhất vô nhị với một bảo tàng chiêu thức lừa tình lừa tiền vô khối độc đinh của các đại gia bạc tỉ-lười biếng góp ý cái điều đến con nít cũng biết khiến bầu ko khí đã căng thẳng lại như giây chão chăng.

-Của club bóng rổ ban B, địa điểm ở Water World, 8:00 sáng chủ nhật_Hạ Kì Thiên uống ngụm nước rồi đều đều "khai" nội dung của Huyết Thư, ko có chút gì lo lắng trong gương mặt của anh ta.

-Anh...chấp nhận?_Gia Minh ngồi cạnh Kì Như, sau một hồi hết nghĩ ngợi rồi lại lén liếc sang cô nàng trong mộng của nó, giờ mới chịu bắn tiếng thắc mắc. Trời ạ! Sao nó ko tranh thủ nịn anh vợ tương lai luôn đi, trắng trợn đến thế là cùng.

"Khoan đã, Water World? Đó chẳng phải là hồ nước ở công viên trung tâm? Chỗ ngày nào cũng có mấy đôi tình nhân tự kỉ đạp vịt đó sao?" Tôi ngây ngốc nghĩ ngợi, nếu là mấy nơi khác còn nghe được, nhưng đó là hồ nước, chẳng nhẽ chơi bóng rổ dưới nước? Ôi trời, nghĩ đến việc thằng em song sinh biết độc mỗi chiêu bơi ếch mà đánh bóng chắc tôi cười vỡ bụng mất.

-Vậy muốn sao? Chẳng nhẽ lại từ chối để rồi trở về con số 0 sau bao tháng ngày mệt mỏi gầy dựng, anh ko làm được điều đó và anh cũng tin chắc rằng mọi người ở đây cũng sẽ ko muốn thế_"Cũng đúng, rơi xuống hạng cuối cùng thì thà để club tan rã còn đẹp mặt hơn nhiều"

-Như chơi đỏ đen thôi_Ông chúa lạnh lùng như tảng băng Lăng Tử Thần mở lời, ánh mắt ko thôi lạnh vô thức đặt ra dòng người đang đi lại bên ngoài_Được ăn cả ngã về ko

-Một là chiến đấu hết mình để sau này ko hối hận cho dù kết quả như thế nào, hai là chui rúc lẩn tránh và để mọi thành quả từ trước tới nay tan thành mây khói, trở thành con rùa rụt cổ trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cái nào được hơn_Một thành viên khác trong club vừa nhắm mắt trên sôfa vừa tiếp lời, ngủ nhưng tai cũng thính ghê, hơn cả mẹ tôi, chuyên gia nghe trộm con gái nói chuyện điện thoại nữa.

-Tất nhiên cái đầu tiên rồi, nếu thắng, chúng ta chẳng phải sẽ nâng địa vị của mình lên một tầm cao mới sao, còn nếu thua, dù gì cả bọn cũng chết chung đâu phải mỗi một người, có gì đâu mà sợ, cứ chống vào lưng nhau mà đi

-Lâm Chân nói đúng, xét về thực lực, chúng ta thừa sức đánh gọn lũ tự kiêu đó

-Cứ quyết định vậy đi, "đại ca", bọn em theo "đại ca", sống chết có nhau

-Địa điểm là "Water World" đấy_Tạt một gáo nước lạnh vào lòng tin vừa nhen lên trong lòng mọi người, chúa keo kiệt mắt vẫn dán vào màn hình laptop, ko thèm quan tâm bộ mặt đưa đám của "những người cùng khổ"

-Chuyện đó ko cần lo, anh đã lo cả rồi!_Hạ Kì Thiên nhăn mặt nhăn mũi cười, trấn an mọi người

Đúng như điều anh ta muốn, tâm trạng ko lo gì lại kéo về như thác đổ, mỗi người ai đâu cứ nấy, tiếp tục làm việc đang dang dở, có vẻ bọn họ hơi khinh địch thì phải. Dù tôi ko biết nhiều về club ban B nhưng dù gì, bọn họ cũng có gan đưa Huyết Thư thì nhất định phải có thủ đoạn nào đó mới đặt địa điểm là Water World. Thầm nói với Kì Như suy nghĩ của mình, tôi cẩn trọng ko muốn để ai nghe thấy, dù sao cũng là người mới, tốt nhất mấy chuyện mang tính trọng đại này nên im lặng, đỡ gánh cái danh "trẻ con mà bày đặt làm người lớn" thì mệt.

Dường như hiểu được có thần giao cách cảm với tôi, Lăng Tử Thần từ phía đối diện nêu ý kiến:

-Tuy ban B thực lực yếu kém nhưng lại là cao thủ trong thủ đoạn, tốt nhất chúng ta nên cẩn trọng thì hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước ngày quyết đấu, có lẽ cần phải tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của bọn họ. Ít nhất cũng có một vài điều mở ám.

-Tuấn Vĩnh, tôi cần mọi thông tin của bọn họ_Hạ Kì Thiên lấy lại tác phong của "đại ca", ra lệnh cho đàn em, ko quên nhìn tôi nháy mắt một cái khiến tôi thiếu điều muốn phun hết chỗ nước có ga vào mặt anh ta

-Được thôi_Tuấn Vĩnh lười nhác trả lời, ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho ai đó

-Lâm Chấn, Tuấn Kiệt, các cậu hãy cho tôi danh sách mọi thủ đoạn ban B có thể giở ra và tôi cần sự đảm bảo tuyệt đối cho cuộc chiến sắp tới diễn ra suôn sẻ.

-Okey, "đại ca"

-Gia Minh, Tử Thần, cũng đến lúc hai cậu vứt bỏ cái mác đàng hoàng ấy đi, tôi cần mọi thủ đoạn mà 2 người biết

-Anh cứ an tâm_Hàn Gia Minh lên tiếng

"Nghe ko, bọn họ dám trắng trợn bày thủ đoạn nữa kìa? Họ ko sợ bị kỉ luật sao?" Bên ngoài hiền lành là thế, nhưng ko ngờ đến những lúc trọng đại cũng như bọn thường dân hạ đẳng, làm mọi thủ đoạn để chiến thắng...