Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
Posted at 25/09/2015
969 Views
Mọi người ai cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình, không ai nhường ai!
Lăng Lăng nhìn mọi người tranh luận đến khô họng rát lưỡi bèn chạy một mạch đi mua về ít đồ uống, hạt dưa, khoai tây chiên, thịt bò khô, vân vân..., toàn các món phổ biến trong giới sinh viên.
"Các anh chị, mọi người nghỉ một lát, ăn một chút gì đi rồi thảo luận tiếp ạ."
Theo truyền thống của người Trung Quốc, tọa đàm một khi đã bắt đầu thì đề tài càng đi càng xa, từ trợ cấp tiến sĩ cho tới mua nhà mua xe, từ kiếm người yêu cho tới lấy chồng sinh con, cổ kim nội ngoại, không gì là không nói tới...
Tiếp đó, họ lại tám chuyện các giáo viên ở đại học T, trong phòng thí nghiệm tiếng cười mãi không ngớt.
Chẳng hạn như:
Thầy Trần cùng sinh viên đánh bài không biết ngượng, còn nói đó là "quy tắc hướng dẫn tiến sĩ".
Thầy Trương mời cơm, chuốc cho nguyên một bàn sinh viên đều say khướt, xong đuổi từng người một về phòng ngủ.
Thầy Tần ôm một người đẹp bãi biển chụp ảnh bên bờ biển, đẹp đến nỗi đôi mắt híp lại thành đường chỉ.
Thầy Vương rất dễ xúc động, xem phim Hàn Quốc cũng khóc đến nỗi mắt ướt nhẹp, vợ thầy về nhà vừa trông thấy liền nổi cơn tam bành: "Anh không phải là đàn ông!"
Thầy Vương lau lau nước mắt, chạy vào phòng bếp.
Ai nói làm nghiên cứu nhất định phải chịu được cô đơn, thế này không phải tốt lắm sao, không khí học thuật rất vui vẻ!
Kỳ thực, những chuyện này nếu xảy ra ở một người bình thường thì chẳng có gì, nhưng chúng lại xảy ra với các thầy giáo được cả đám sinh viên ngưỡng mộ nên có vẻ đặc biệt buồn cười. Dù sao, trong mắt sinh viên, các thầy giáo thông minh tuyệt đỉnh này đều phải rất hoàn hảo, giống như những vị thần được dân thường tôn kính.
Nhưng họ đều là người, mà người thì ai cũng có khuyết điểm...
Lăng Lăng nhớ tới Dương Lam Hàng, có thể khẳng định anh gần như hoàn hảo, bất kể là phong cách bề ngoài hay năng lực bên trong.
Nhưng anh cũng có nhược điểm trí mạng. Anh theo đuổi sự hoàn hảo, trong mắt anh không thể chấp nhận một chút tì vết nào, trong lòng cũng không thể chấp nhận dẫu chỉ một chút tiếc nuối. Vì thế trong buổi bảo vệ anh sẽ đặt ra những câu hỏi sắc bén, sẽ yêu cầu nghiêm khắc đối với việc học tập của cô, cũng không thể chấp nhận cô có bất kỳ sự qua loa đại khái nào trong nghiên cứu.
Không thể phủ nhận anh rất quái gở, nhưng anh... làm đúng!
"Bạch Lăng Lăng!" Có người gọi cô: "Em cũng xả đi, kể chút chuyện của Dương Lam Hàng nghe coi..."
Lăng Lăng bỗng cảm thấy á khẩu không biết nói gì. Cô cố gắng suy nghĩ, từng hình ảnh một quay chậm trong đầu cô.
Cô nhớ tới ánh đèn hằng đêm từ trong văn phòng, nhớ tới sự nghiêm túc của anh khi tập trung suy luận công thức, nhớ tới hộp sữa anh đặt vào tay mình, nhớ tới vẻ kiên định khi anh nói mãi mãi không từ bỏ, cũng nhớ lại lần gặp đầu tiên, ánh mắt của Dương Lam Hàng khi cô nói sẽ không có cô gái nào chịu lấy anh...
Một người đàn ông như vậy, còn có khuyết điểm nào?!
"Nói đi!" Mọi người nhìn cô đầy chờ mong.
"Thầy ấy... Em phát hiện diễn viên phim thần tượng Lý Phi Phi có ý với thầy ấy..."
Hiệu ứng giật gân của tin này so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn, sau khi hò hét xong, mọi người đều nhất trí cho rằng bọn họ trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú, là một đôi trời sinh!
Lăng Lăng lại cảm thấy Lý Phi Phi chắc chắn không phải là cô gái trong lòng Dương Lam Hàng.
Căn bản, Lý Phi Phi không xứng với anh.
***
Trước khi ra về, các anh chị năm trên còn nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Lăng Lăng, bảo cô ngày mai nhất định phải đến, mọi người tiếp tục nghiên cứu tài liệu của cô.
Lăng Lăng với tinh thần quật cường, sáng sớm hôm sau liền ôm tài liệu đi đến phòng thí nghiệm của người ta chực sẵn.
Hễ nảy ra bất kỳ ý tưởng nào cô đều túm "người rãnh rỗi" thảo luận một chút.
Hai ngày liên tục vẫn không tìm ra được giải thích hợp lý.
Buổi tối, thất thểu quay về phòng ngủ, vừa mở máy tính lên đã thấy tin nhắn của Vĩnh viễn có xa không: "Em có đó không?"
Cô bỏ tài liệu xuống, nhanh chóng đánh chữ: "Em về rồi đây!"
"Sao em về muộn vậy?"
"Em tới tổ đề tài của thầy Chu tìm các anh chị năm trên hỏi một vấn đề."
"Tại sao lại muốn hỏi họ? Sao không hỏi sếp của em?"
"Em không dám hỏi. Nếu để anh ta biết cái gì em cũng không hiểu thì rất mất mặt! Em định khi nào tìm hiểu rõ rồi mới đi."
Anh nhắn lại một khuôn mặt tươi cười: "Tại sao đột nhiên em lại để ý cách nhìn của anh ta về em vậy?"
————————
(*) Câu này xuất phát từ truyền thuyết Thanh Xà – Bạch Xà. Xem thêm tại đây. Trong văn cảnh bên trên thì nó chỉ một tính năng trong game.
(**) Từ này nằm trong cụm từ "tổ chức của kim loại" của chuyên ngành Vật liệu.
Chương 34
"Tại sao đột nhiên em lại để ý cách nhìn của anh ta về em vậy?"
Câu hỏi này lập tức bắt bí Lăng Lăng.
Đúng vậy! Bị mất mặt trước anh ta cũng chẳng phải một hai lần, sao giờ đột nhiên để ý tới cách nhìn của anh ta chứ.
Lăng Lăng chống cằm, ngón tay vuốt ve nước sơn kim loại trắng muốt của laptop, máy này là anh ta cấp cho cô.
Trước kia, mỗi lần đi siêu thị điện máy cô đều nhìn bảng giá "mười ba ngàn năm trăm lẻ tám" tệ mà tặc lưỡi, sờ sờ nước sơn kim loại trăng trắng rồi bỏ đi, mãi cho đến khi anh bảo cô mua một chiếc laptop tốt nhất phù hợp với công việc.
Cô cứ đắn đo thật lâu, cuối cùng tự cho là "hoang phí" mà mua tới, ai ngờ khi Dương Lam Hàng thấy máy tính của cô lại nói: "Tại sao em không mua một cái tốt hơn?"
Từ trước đến nay anh đều dành cho cô những thứ tốt nhất.
Thấy cô mãi không trả lời, trên màn hình chuyển đến một dấu chấm hỏi: "?"
Lăng Lăng nói với anh:
"Anh biết không, em phát hiện anh ta rất quan tâm đến em, ví dụ như khi làm thí nghiệm chống ôxy hóa, anh ta thà rằng bỏ tiền thuê người khác làm chứ không để em làm."
"Còn có, hôm nay một anh năm trên nói với em, tài liệu Dương Lam Hàng cho em mỗi chương đều cực kỳ quý giá, thậm chí có những cái đại học T không có nổi."
"Rồi thì, các giáo viên đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian chăm lo cho sinh viên, nhưng Dương Lam Hàng lại dành rất nhiều công sức cho em, đi công tác cũng không quên gọi điện hỏi em đề tài có gặp phải vấn đề gì không..."
Anh hỏi: "Còn gì nữa?"
"Tính tình anh ta rất tốt, có những giáo viên hễ nóng lên là mắng học trò ngu dốt, nhưng em ngốc như vậy mà anh ta cũng chưa bao giờ nặng lời..."
"Anh ta luôn động viên em, cố gắng dạy dỗ em..."
"Còn nhiều sinh viên giỏi hơn em nữa, vậy mà anh ta không những bảo em làm tiến sĩ, còn muốn cho em ở lại trường..."
Anh nhắn lại một câu...
"Thực xin lỗi, cho hỏi, là em đó hả?!"
[ ⊙ o ⊙'> Á!
Nếu không phải laptop ngốn mất của cô mười ba ngàn tệ, Lăng Lăng thật muốn cầm ly nước hắt lên màn mình máy tính.
"Em là ai, anh nói em là ai hử! Em là Bạch Lăng Lăng!" Cô tức giận tới nỗi gõ loạn trên bàn phím. "Ngoài em ra anh còn chat với ai? Thành thật được khoan hồng, giấu giếm tất nghiêm trị!"
"Không có! Anh tưởng Liên Liên lại dùng số của em..."
Nhắc tới chuyện này, máu nóng của Lăng Lăng vẫn chưa hạ. Một thời gian trước, Liên Liên đến phòng cô chơi, cô đang rửa mặt, bảo bạn ngồi chờ. Rửa mặt xong quay ra vừa thấy tin nhắn chat chit trên màn hình máy tính, cô suýt chút nữa thổ huyết.
Bạch Lăng Lăng: "Chat với nhau lâu như vậy, anh không muốn nhìn thấy em sao?"
Vĩnh viễn có xa không: "Với anh, bề ngoài của em không quan trọng..."
Bạch Lăng Lăng: "Em muốn xem mặt anh, chúng ta mở webcam đi."
Vĩnh viễn có xa không: "Anh ở đây không có camera. Nếu em thật sự muốn thấy anh, chúng ta có thể gặp nhau."
Bạch Lăng Lăng: "Bao giờ?"
Vĩnh viễn có xa không: "Vì sao em muốn gặp anh?"
Bạch Lăng Lăng: "Em nói anh biết một bí mật nhé, em đã thích anh từ lâu rồi!"
Không có trả lời.
Bạch Lăng Lăng: "Anh có thích em không? Nếu có anh về nước đi."
Không có trả lời.
Bạch Lăng Lăng: "Chỉ cần anh về nước, em sẽ làm bạn gái của anh, cho dù bề ngoài anh có như thế nào đi nữa, cho dù anh là loại người gì, em đều chấp nhận anh..."
Vẫn không trả lời.
"Trần Liên Liên!" Lăng Lăng hét to, chụp lấy hai tay cô bạn vẫn còn đang muốn đánh chữ: "Cậu muốn làm gì vậy hả?"
"Đã chat chit với nhau nhiều năm như vậy, cậu không mệt thì tớ cũng mệt thay cậu! Muốn nói gì thì trực tiếp nói, kết thúc rõ ràng!"
Lăng Lăng ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Lời đã nói chính là bát nước hắt đi không thể thu lại được, cô đành chờ đợi câu trả lời của anh. Trên máy tính mãi không có hồi âm, tim Lăng Lăng đập mạnh, thậm chí quên cả thở.
Trên màn hình rốt cuộc cũng hiện lên một hàng chữ, cô tiến lại gần xem...