Ký Ức Yêu
Posted at 27/09/2015
586 Views
- Sao vào tiết rồi mà lớp trưởng không thấy đâu nhỉ?
Minh Vy thắc mắc khi thấy vị trí trước mặt Kim trống trơn. Cô cũng nhìn nhưng rồi ngậm ngùi úp mặt lên bàn. Sự thất vọng và đổ vỡ trong Kim hiện quá lớn để có thể chấp nhận bất cứ một điều nào khác nữa.
Tình bạn của tuổi hai mươi chỉ được như thế thôi sao?
Đời lắm lúc quá phũ phàng, phũ phàng hơn cả cơn gió chiều đông vô tình lướt ngang ngọn cây khiến chiếc lá duy nhất trên cành phải vội lìa xa chốn cũ…
***
Kim tan học với tâm trạng hoàn toàn không ổn. Karo, Nguyễn Tâm, tất cả đều đang khiến cô đau từng khúc ruột. Tuy nhiên Kim vẫn đủ tỉnh táo để biết mình cần phải làm gì.
Cô về nhà đúng giờ sau khi bước xuống từ chiếc xe buýt đông nghẹt. Cũng may bây giờ là mùa đông nên việc mọi người đứng san sát nhau còn dễ chấp nhận được, nhưng nếu mùa hè thì thật là một điều kinh hoàng…
Cánh cổng giản đơn cùng những đóa hoa hồng leo như vẫy chào Kim trở về. Karo đã đứng đó tự lúc nào. Kim không buồn nhìn, cô mở cổng và đi thẳng vào trong.
- Sao hôm nay cô nấu ít cơm thế?
Kim im lặng.
- Đồ ăn cũng vậy!
Kim im lặng.
- Bát của cô đâu?
Lần này thì Kim nhìn thẳng vào mắt Karo, nói dõng dạc như một lời tuyên bố.
- Từ nay em không ăn cơm với anh nữa. Em sẽ tự kiếm tiền bằng cách đi làm thêm. Anh ăn đi. Chúc anh ngon miệng.
Xong đâu đấy cô bỏ vào phòng và đóng cửa lại. Dù Karo có ơn lớn với cô, dù bây giờ hoàn cảnh của cô vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng lòng tự trọng của một đứa hai mươi tuổi không cho phép cô tiếp tục ăn nhờ ở đậu và phụ thuộc như thế này nữa.
Nhưng việc nhịn đói quả là không dễ dàng chút nào…
Trời về chiều, bụng Kim bắt đầu lên tiếng. Nhưng cô vẫn chịu được. Khoác chiếc áo ấm vào người, Kim đứng dậy và ra ngoài.
- Đi đâu thế? Trời hôm nay lạnh lắm! Cô lại chưa ăn gì…
Karo đứng trước cửa phòng tỏ vẻ lo lắng.
- Em ra ngoài kiếm việc làm thêm. Chút em sẽ về nấu bữa tối. Em không về muộn đâu.
Kim khịt khịt mũi rồi mở cửa. Giờ đây cô chẳng muốn nhìn mặt Karo nữa. Nhìn anh những câu nói phũ phàng ngày hôm qua lại xuất hiện trong đầu Kim và khiến tim cô đau nhói. Thà cứ cố quên đi còn hơn.
***
Lang thang trên con đường chỉ toàn những xác cây trơ trụi, Kim bỗng thấy cô đơn kinh khủng. Chỉ mới ít ngày trước thôi cô còn thấy lạc quan vì bên cạnh có một số người yêu thương quan tâm mình. Nhưng giờ đây thì mọi thứ đã tan như bọt xà phòng, một đi không trở lại…
Ra đến đường lớn, Kim phân vân không biết mình sẽ đi về hướng nào. Nên rẽ trái hay rẽ phải? Nơi nào sẽ có cơ hội cho cô?
Bỗng từ đằng xa xuất hiện một bóng người khiến Kim đứng hình toàn tập.
Dáng người ấy. Đầu tóc ấy. Đôi mắt ấy. Không!
- Mẹ ơi!
Bỏ mặc dòng xe cộ đang chạy tấp nập trước mặt, Kim chạy ào qua đường. Đối với cô bây giờ không có điều gì quan trọng bằng việc nhìn thấy và được gặp mẹ. Đã năm năm trôi qua, đã năm năm cô chỉ được nhìn mẹ qua bức ảnh duy nhất được giữ lại. Không ngờ giờ đây mẹ lại xuất hiện trước mặt cô, rất chân thật, và rất gần!
Nhưng những hàng xe nối đuôi nhau đã cản Kim trên hành trình chạy đến bên mẹ. Cô cứ điên cuồng đi ngang qua lòng người đông đúc với những phương tiện đang bấm còi inh ỏi, mắt dõi theo mẹ và luôn miệng gọi Mẹ ơi.
- Bạn điên rồi sao!
Tiếng hét của Nguyễn Tâm cùng cái kéo tay kịp thời đã cứu thoát Kim trong gang tấc khỏi chiếc xe phân khối lớn vừa chạy vụt qua. Nhưng Kim vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cô mặc kệ tất cả và cứ hướng mắt về phía mẹ và gọi liên hồi.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Mãi đến khi bị lôi tuột vào vỉa hè thì Kim mới thôi gọi tên mẹ. Cô vội vàng nhìn xung quanh. Mẹ đã biến mất. Mới vừa nãy thôi cô còn thấy mẹ đứng bên kia đường, trước cửa tiệm tạp hóa, trong một chiếc áo măng tô màu kem nhạt mà ngày trước cô vẫn thường thấy mẹ mang. Nhưng giờ thì hình ảnh đó không còn nữa. Kim hoảng hốt và định lao đi tìm kiếm nếu không bị Nguyễn Tâm kéo ghì lại.
- Thả tôi ra! Để cho tôi đi!
Kim hét lên và vùng mạnh tay.
- Bạn tỉnh táo lại đi! Đường đang đông đúc thế kia mà cứ chạy ngang qua là sao hả?
Anh chàng lớp trưởng cũng bực mình hét lớn, đồng thời cầm chặt lại tay Kim.
- Không liên can gì đến bạn cả! Tránh xa tôi ra! Đồ xấu xa!
Những nỗi tức giận kìm nén từ sáng đến giờ được Kim xả lên người Nguyễn Tâm một cách không thương tiếc. Một ngày thật quá buồn đối với cô. Bị Karo xúc phạm lòng tự trọng, phát hiện ra người tin tưởng nhất lại là chính là người hại mình, giờ đây thì nhìn thấy mẹ trước mặt mà vẫn không được gặp mẹ. Càng nghĩ Kim càng thấy đầu mình như nổ tung ra. Và rồi cô lại òa lên khóc. Sự bất lực khiến cô không biết làm gì ngoài việc ấy. Để mỗi khi nước mắt rơi thì lòng cô lại thêm phần nặng trĩu.
Thoáng bỡ ngỡ, Nguyễn Tâm rụt rè quàng tay qua vai Kim và ôm cô vào lòng. Cái ôm rất hờ, rất nhẹ, cứ như sợ sẽ bị đẩy ra…
Và đúng là bị đẩy ra thật!
- Đã bảo là tránh xa tôi ra mà!
Kim dùng hết sức đẩy cậu bạn ra, kèm theo một cái tát mạnh đến rách mặt. Người ta vẫn thường bảo “yêu nhau lắm, cắn nhau đau” quả là không sai một chút nào cả.
Nhưng con trai có một đặc tính rằng càng khó thì càng liều. Ngay sau cú tát nổ đom đóm mắt của Kim, cậu ta lôi mạnh Kim lại gần mình và ôm cô vào lòng. Lần này thì tất nhiên cô không đủ sức để đẩy anh ra nữa.
- Làm ơn đừng như thế! Mình xin lỗi! Mình xin lỗi!
Những câu nói đầy hối hả và lo sợ của Nguyễn Tâm cùng cái ôm chặt và hơi thở mạnh khiến Kim dần lấy lại bình tĩnh.
- Vì sao lại đối xử với tôi như thế? Chúng ta là bạn mà!
Kim hỏi với giọng nghẹn ngào.
- Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi!
Và Nguyễn Tâm ôm chặt Kim hơn. Anh không giải thích, không bao biện, chỉ đứng yên chịu đựng những lời trách móc, những cú đánh hờn dỗi của Kim và nói câu xin lỗi.
Nhiều lúc một cái tội rất lớn nhưng lại dễ tha thứ hơn một cái tội nho nhỏ. Điều quan trọng nằm ở cách ta hối lỗi và thể hiện thái độ hối lỗi chân thành đến mức nào. Vì dù sao thì tha thứ vẫn là tốt nhất…
***
Cuộc gặp gỡ của Kim và Nguyễn Tâm kết thúc trong sự im lặng. Kim không hề nói một lời nào, Tâm cũng im thin thít sau khi nói một tràn dài những câu xin lỗi. Có lẽ còn cần rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này. Cho dù tình cảm giữa hai bên vẫn còn là một tình cảm đẹp.
Cô về nhà khi đồng hồ điểm năm giờ đúng. Trời đã nhá nhem tối, không khí cũng trở nên lạnh hơn. Có một điều lạ là bất cứ khi nào cô về trước nhà đều nhìn thấy Karo đứng đợi sẵn ở đó. Đôi khi Kim tự hỏi vì sao anh chỉ ở nhà chứ không đi đâu cả. Con người vốn rất khó ở yên một chỗ trong một khoảng thời gian dài.
- Cô đi đâu mới về thế?
Vẫn câu hỏi mang tính lạnh lùng nhưng sắc thái giọng thì nghe có vẻ ít lạnh lùng hơn.
- Em nói rồi. Em đi tìm việc.
Kim rũ chiếc áo khoác rồi treo lên móc và đi thẳng vào bếp. Có vẻ tình hình chiến tranh lạnh giữa cô và Karo vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
- Thế tìm được chưa?
Karo đi theo vào bếp, cất giọng quan tâm.
- Vẫn chưa. Mai em sẽ tìm tiếp. Anh ra phòng khách chơi đi. Em nấu xong em gọi anh vào ăn.
Bếp bỗng dưng trở thành lãnh địa của riêng Kim tại giây phút đó. Karo bị đuổi không thương tiếc. Cô thấy có chút sảng khoái khi cho anh chàng nếm mùi bị đuổi là như thế nào.
Một cái hừ nhẹ, Karo bỏ đi. Hai con người vẫn cứ như hai đứa trẻ chưa kịp lớn. Mau giận và mau dỗi.
Thế là căn nhà lại trở về không khí im ắng, chỉ còn nghe tiếng dao nện trên thớt gỗ của Kim khi chuẩn bị món thịt bằm. Thật sự là Kim thấy rất đói. Ngửi mùi thơm của thức ăn do chính mình nấu mà không được ăn thật là kinh khủng biết bao. Chẳng khác nào sự tra tấn...