Hoa hồng giấy
Posted at 27/09/2015
1181 Views
.. không nhận của đút lót. – Người nào đó nói rất hùng hồn.
Sau đó, cửa sập "rầm" một cái, kẻ "đưa hối lộ" sếp Khang đứng ngoài cửa, thê thảm tới mức lòng bàn chân cũng đỏ ửng lên.
Trước sự giày vò của thể xác và tâm hồn, sếp Khang đã bị cảm.
Cảm mạo vốn là một cọng cỏ dại nấp dưới bùn, ngấm một chút mưa, đón một chút gió là lập tức đội bùn ngóc đầu dậy, sinh sôi nảy nở.
Khang Kiếm vừa mở mắt đã cảm thấy toàn thân đau nhức, sờ lên trán, nóng tới mức có thể luộc chín trứng gà. Anh gắng gượng ngồi dậy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, vội tắt cái điều hòa đã mở suốt một đêm.
Thần trí vẫn có thể coi là tỉnh táo.
Thần trí tỉnh táo đã giúp anh dần nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm qua, những khó khăn trước mắt, và những chiến lược cần phải thực hiện tiếp theo.
Ông trời không dồn ai vào đường cùng, cơn bệnh này đến thật đúng lúc.
Anh gần như là tưng bừng nhảy phắt lên, phấn khích kéo cửa:
- Bạch Nhạn, nhiệt kế đâu? Hình như anh bị sốt rồi.
Anh cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, dáng vẻ thật tự nhiên.
Cửa phòng ngủ đang mở, không thấy con bướm nhỏ bay tung tăng ra ngoài, cái miệng xinh hơi hé, dịu dàng săn sóc hỏi: – Sếp khó chịu sao?
- Bạch Nhạn?
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, giường chiếu gọn gàng ngay ngắn, người đâu?
Anh đi xuống lầu, đứng ở chiếu nghỉ thò người ra nhìn xuống bếp, cũng không có người, lại dỏng tai nghe ngóng, trong nhà không một tiếng động. Chỉ có mấy giọt nước nhỏ tong tong từ quần áo phơi trên ban công cho anh biết, vợ anh có lẽ cũng vừa mới ra ngoài.
Khang Kiếm phút chốc bị đánh gục, như quả cà tím bị táp sương, cành lá héo rũ. Anh ôm trán, ngồi phịch xuống sofa.
Trên ban công chỉ phơi quần áo của cô, trong phòng bếp nồi xoong lạnh lẽo, cốc sữa chua mỗi sáng đều nằm trên bàn anh giờ chẳng thấy đâu, rổ hoa quả và tủ lạnh đầy ắp qua một đêm đã sạch bách, anh muốn tìm tạm thứ gì cho bữa sáng cũng không có.
Tất cả mọi dấu vết đều chứng tỏ có người nào đó đang tức giận.
Một khi tức giận, đất trời không còn như trước nữa.
Đến lúc này Khang Kiếm mới cảm nhận được, căn nhà này thực ra vẫn luôn do Bạch Nhạn vun vén. Ngoài việc về ngủ hay thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, tất cả anh đều không hỏi han đến, chẳng khác nào một khách trọ qua đường.
Cô cũng có công việc, lại phải tốn công tốn sức làm việc nhà, cô vất vả hơn anh nhiều, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng than vãn một câu.
Ngôi nhà không có Bạch Nhạn, chỉ là một căn nhà bình thường.
Có Bạch Nhạn, căn nhà mới được gọi là "nhà"!
Khang Kiếm vẫn luôn cảm thấy nếu thiếu một ai đó, trái đất vẫn cứ quay. Bây giờ, anh phủ định kết luận này.
Từ lúc nào, Bạch Nhạn đã hòa vào máu thịt, vào xương cốt anh. Thiếu Bạch Nhạn, trái đất của Khang Kiếm có lẽ sẽ không ngừng quay, nhưng chắc chắn sẽ không quay tự nhiên như trước nữa.
Cô đã trở nên quan trọng như vậy, Khang Kiếm hoang mang, điều này vượt ra ngoài dự kiến của anh.
Trước đây, anh còn hỏi cô có biết tức giận không? Cô luôn tỏ ra vô tâm hồn nhiên, cả ngày cười khanh khách, việc gì cũng không để bụng.
Ai ngờ được, cô hoặc là không tức giận, nếu đã giận thì giận cực nhiều.
Phụ nữ mà đã tức giận thì không thể nói lý lẽ, chỉ có thể dỗ dành. Nhưng anh chưa từng dỗ con gái, nhưng nếu không dỗ, băng cứng sẽ không thể tan chảy.
Anh phải làm thế nào để cô nguôi giận trong thời gian ngắn nhất, để mọi thứ quay về quỹ đạo?
Anh phải nghĩ cho thật kỹ.
Giản Đơn gọi điện, xe đã đỗ dưới lầu.
Khang Kiếm đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, vừa đói vừa khát đi ra khỏi cửa, sắc mặt tiều tụy khiến Giản Đơn hết hồn:
- Sếp bị cảm ạ?
Anh khổ sở ngồi vào ghế, Tiểu Ngô đến cùng Giản Đơn nói:
- Mùa hè bị cảm rắc rối hơn mùa đông nhiều, chị Bạch chưa cho anh uống thuốc ạ?
- Đúng rồi, nhà anh có bác sĩ tại gia mà. – Giản Đơn nói.
- Cô ấy đi làm từ sáng sớm, không biết tôi bị ốm. – Khang Kiếm bực bội trả lời.
Giản Đơn rất tinh ý, móc điện thoại ra ấn số của Bạch Nhạn, Khang Kiếm đang nằm vật ra như một đống bùn, hai tai lập tức dựng đứng lên như chú thỏ con.
- Hơ hơ, chị Bạch, chào buổi sáng! Tôi là Giản Đơn, chị có bận không? À, tôi không sao, chỉ có sếp Khang bị ốm, mặt đỏ phừng phừng, giọng khản đặc, mắt vằn toàn tia đỏ, hình như là bị cảm... Vâng vâng, vậy được!
Giản Đơn cúp điện thoại.
- Sếp Khang, chị Bạch bây giờ phải vào phòng mổ nên không đến được, chị ấy bảo anh đến bệnh viện kiểm tra.
Không phải là không thể, trong phòng phẫu thuật nhiều y tá như vậy, tìm người thay một lần chẳng phải là được sao? Cô căn bản không muốn đến.
Cô không còn quan tâm đến anh nữa.
Giờ đây, Khang Kiếm như đâm đầu vào ngõ cụt, gió lạnh hun hút, bơ vơ lạc lõng, kêu không ra tiếng, khóc không ra nước mắt, tâm trạng chán chường cùng cực.
- Không đến bệnh viện, đến Sở Xây dựng.
Chín giờ hôm nay ở Sở Xây dựng có cuộc họp, nghe Ban chỉ huy giải tỏa di dời thành cũ báo cáo tình hình xử lý sau vụ kéo đổ cây cổ thụ. Vì ông cụ đã qua đời, Sở Xây dựng thành phố đặc biệt thành lập một ban tổ chức tang lễ để an ủi dân chúng, mặt khác vẫn tăng cường công tác giải tỏa. Sự kiện cái cây tuy giờ đã tương đối êm thấm, nhưng Khang Kiếm không dám lơ là, cố gắng suy nghĩ chu toàn mọi mặt.
- Còn bệnh cảm của anh? – Giản Đơn ngờ vực.
- Không chết được. – Khang Kiếm như đang bực tức ai.
Giản Đơn nhìn mặt anh, nuốt những lời an ủi vào bụng.
- Anh Giản, để tôi lái xe. – Tiểu Ngô nhoài sang – Tối hôm qua anh chẳng ngủ mấy, tôi nhìn mà phát sợ.
- Lại tăng ca à? – Khang Kiếm hỏi.
Giản Đơn cười ha ha:
- Tăng ca với bà xã tương lai...
Khang Kiếm hơi nhổm dậy:
- Giản Đơn, cậu... cậu theo đuổi bạn gái cậu như thế nào?
- Chuyện này ạ! Ăn cơm thì tranh trả tiền, dạo phố thì đi theo xách đồ, xem phim, đi dạo công viên, ra ngoại thành chơi, tập thể dục, nấu cháo điện thoại, gửi tin nhắn mập mờ, sau đó vào một đêm trăng tròn, trực tiếp dán thương hiệu của em lên cô ấy, từ đó cô ấy liền một lòng một dạ đi theo em.
Tiểu Ngô đang lái xe cười xì một tiếng:
- Lại còn đêm trăng tròn, anh là người sói chắc?
Giản Đơn cũng cười:
- Đàn ông vốn là giống lai giữa người và sói, trước mặt vợ mình thì phải làm sói, trước mặt người phụ nữ khác thì phải giả làm người, nếu ngược lại thì sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
- Khụ... khụ – Cổ họng Khang Kiếm bỗng ngứa ran, ho tới mức tim muốn vọt ra ngoài – Đừng nói nhảm nữa, tập trung lái xe.
Giản Đơn và Tiểu Ngô vội im bặt.
Cuộc họp diễn ra đúng giờ, họp được một nửa, Khang Kiếm cảm thấy trong đầu như có một cái lò hơi đang quay không ngừng, hơi thở nóng như lửa. Đang ở trong phòng họp, điều hòa lại bật rất thấp, còn có vài người hút thuốc, anh không thể cố thêm được nữa, bảo Giản Đơn thay anh dự họp và ghi chép lại.
Anh chào mọi người, về trước.
Tiểu Ngô không đợi anh mở miệng, lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lúc này, trong phòng mổ, Lãnh Phong đang phẫu thuật thông niệu đạo tuyến tiền liệt cho một người đàn ông 60 tuổi. Trong tháng này, khoa Tiết niệu đã thực hiện rất nhiều ca mổ kiểu này, bệnh nhân đa số là những người đàn ông cao tuổi, thời gian mổ căn cứ theo tình trạng của bệnh nhân.
Lãnh Phong vẫn đang bận rộn, nhưng ca mổ đã gần kết thúc, bệnh nhân vẫn ngấm thuốc mê chưa tỉnh lại, nửa người dưới hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn neon.
Bạch Nhạn bưng khay thuốc đứng cạnh Lãnh Phong. Cô đã cẩn thận kiểm tra dụng cụ phẫu thuật, bông gạc trong khay, ngẩng đầu lên thấy trán Lãnh Phong lấm tấm mồ hôi. Cô đặt khay thuốc xuống, lấy một chiếc khăn, Lãnh Phong xoay mặt sang, cô giúp anh lau mồ hôi, anh lại xoay sang hướng khác.
Ánh mắt Bạch Nhạn dừng trên người bệnh nhân.
Trong mắt những người làm nghề y, bệnh nhân không phân biệt nam nữ. Nhưng hôm nay, cô bất giác nhìn chỗ kín của bệnh nhân nhiều hơn một chút.
Bộ phận này, dù là người thế nào cũng rất ít khi nhắc đến. Không phải vì bẩn thỉu, xấu hổ, Bạch Nhạn cảm thấy có lẽ là vì thiêng liêng. Nơi thầm kín riêng tư này, là để dành cho người yêu thương gần gũi nhất. Khi yêu đến một mức độ nào đó, ngôn ngữ không thể biểu đạt, chỉ có dùng cơ thể của mình hòa nhập vào cơ thể người kia, hợp thành một, mới có thể giải phóng toàn bộ tình cảm.
Đêm, tĩnh mịch. Đèn đã tắt, trăng soi ngoài cửa sổ, nằm trong lòng người thương, vuốt ve cơ thể của nhau, khám phá xem có chỗ nào khác với cơ thể mình, có lẽ sẽ dừng rất lâu ở nơi thầm kín, cũng sẽ hỏi những câu hỏi buồn cười, sẽ tìm kiếm đỉnh điểm khiến đối phương mê mẩn tâm hồn, sẽ nói những lời tình tứ khiến mặt đỏ tim đập.
Đẹp đẽ, hoang dại, giận hờn, mê mẩn, thế nào cũng có thể được, chỉ cần đối phương là người bạn yêu.
Bạch Nhạn không cố chấp cho rằng ai ai cũng đều phải chung sống tới già, phải tùy từng hoàn cảnh khác nhau mà nhìn nhận những người khác nhau, nhưng trong lòng cô lại cố chấp cho rằng, sống cùng một người tới khi răng long đầu bạc mới là điều tuyệt vời nhất.
Tình cảm dịu dàng, thơ ngây của riêng người con gái, dành cho người yêu quý cả một đời.
Trong tim có tình yêu thì tình dục mới hòa hợp. Nếu đơn thuần chỉ vì sinh lý, tùy tiện lên giường với người khác, cô cảm thấy rất bẩn thỉu, nhơ nhớp.
Hôm qua, sếp Khang vừa chàng chàng thiếp thiếp với người đẹp Y Đồng Đồng xong, về đến nhà lại ôm gối đứng trước phòng của cô.
Khi đó, tim cô như bị xé toang, trào lên một cơn giận dữ không tên, cảm thấy bị sỉ nhục, cảm thấy nực cười.
Anh ta dùng bàn tay từng ôm người đàn bà khác ôm cô, dùng đôi môi từng hôn người đàn bà khác hôn cô, anh ta coi cô là cái gì?
Anh ta ban cho cô một chút mây mưa là cô phải lâng lâng như được bay lên chín tầng mây sao?
Anh ta tưởng rằng cô sẽ vui mừng rơi lệ mà nhào vào lòng anh ta sao?
Cô có đói khát tới mức cái gì cũng ăn không?
Cô trân trọng hôn nhân, với điều kiện cuộc hôn nhân đó đáng được trân trọng...