Hãy nhắm mắt khi anh đến

Posted at 27/09/2015

1054 Views

Rõ ràng Bạc Cận Ngôn có ngoại hình lạnh lùng ngạo mạn, nhưng nội tâm cuồng nhiệt lão luyện chẳng khác nào cao thủ tình trường, lừa con gái nhà người ta ngày đầu hôn nhau, ngày thứ hai sống chung, ngày thứ ba suýt lên giường... Chậc chậc, quả thực ngay cả anh cũng phải ngả mũ kính phục.

(*) Cây thiên tuế rất hiếm khi nở hoa.

Lần trước Phó Tử Ngộ từng thất thố phun nước ra khỏi miệng, do đó anh rất muốn xem Doãn Tư Kỳ sẽ có phản ứng như thế nào? Thế là anh hàm hồ giải thích: “Chẳng phải Giản Dao là trợ lý của Cận Ngôn hay sao? Cô ấy tiện thể chăm sóc em trai chị.”

Bạc Cận Ngôn quả nhiên không làm Phó Tử Ngộ thất vọng.

Để tiện đến thăm bệnh, Phó Tử Ngộ cầm chìa khóa dự phòng của nhà Bạc Cận Ngôn. Hôm qua, Bạc Cận Ngôn còn đặc biệt nhấn mạnh: “Cậu đến thì tự mình mở cửa, đừng bắt Giản Dao làm chân chạy vặt.”

Do đó khi Phó Tử Ngộ rút chìa khóa mở cửa, anh lập tức nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi tựa vào chiếc ghế nằm bên cửa sổ, nơi có ánh nắng chiếu vào. Giản Dao ngồi bên cạnh, cô cầm bát và thìa đút cháo cho anh. Vào thời khắc này, Bạc Cận Ngôn đang ngậm cái thìa trong miệng.

Đây là cảnh tượng chăm sóc bệnh nhân rất bình thường. Nhưng bắt gặp vẻ mặt thẹn thùng của Giản Dao, ý cười trong khóe mắt Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ liền nhạy cảm phác giác không khí ấu trĩ nhưng cũng ngọt ngào vô hạn giữa hai người.

Phó Tử Ngộ bất giác mỉm cười.

Thấy anh đến, Giản Dao liền trừng mắt với Bạc Cận Ngôn, rút cái thìa ra khỏi miệng anh.

“Khụ...” Phó Tử Ngộ ho khẽ một tiếng, nhường lối cho Doãn Tư Kỳ: “Cận Ngôn, chị gái cậu đến thăm cậu đây này.”

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Doãn Tư Kỳ ngây ra một lúc, chị chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.

Bạc Cận Ngôn ngoảnh mặt liếc qua hai người. Khi ánh mắt dừng lại ở Doãn Tư Kỳ, anh gật đầu với chị, sau đó lại quay sang Giản Dao: “Em đừng phân tâm, tiếp tục đút cho anh đi.”

Giản Dao rất xấu hổ, nhưng cô giả bộ trấn tĩnh, ấn bát cháo vào tay Bạc Cận Ngôn: “Tự anh ăn đi.” Cô đứng dậy tươi cười chào hỏi Doãn Tư Kỳ: “Chào chị. Mời chị ngồi, để em đi pha trà.”

Doãn Tư Kỳ âm thầm dò xét cô, mỉm cười: “Cám ơn em.” Sau đó, chị quay đầu về phía Bạc Cận Ngôn, nghe anh nói với Giản Dao: “Bọn họ có tay không biết tự pha trà hay sao? Ừm... em lại xấu hổ rồi. Thật ra em có thể coi bọn họ không tồn tại.”

Giản Dao càng đỏ mặt, cô nghiến răng: “Anh im miệng đi!” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Kỳ: “Chị đừng để ý, kể từ lúc bị thương anh ấy rất khó hầu hạ.”

Đây vốn là một câu nói hoàn toàn vô tư, theo thói quen của Giản Dao. Bởi vì Bạc Cận Ngôn luôn làm theo ý mình, chẳng cần biết đến ai, cô từng giải thích và xin lỗi nhiều người về thái độ của anh. Ví dụ đám cảnh sát sau khi bị chấn động bởi suy đoán của anh rồi cảm thấy bản thân thấp kém. Ví dụ gia đình nạn nhân muốn đến tận nhà anh cám ơn nhưng bị anh từ chối thẳng thừng. Ví dụ đứa bé bị anh ‘nói chuyện’ trong buổi tối giao thừa bắn pháo hoa ở bờ sông...

Tuy nhiên, câu nói của Giản Dao khiến Doãn Tư Kỳ không mấy dễ chịu.

Chị luôn là một người phụ nữ rất lý trí. Sau khi bị tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai cưỡng hôn ở khu nghỉ mát, chị nhận thức rõ, điều nguy hiểm nhất đối với bản thân chị không phải kẻ giết người, mà vào thời khắc coi hắn là Bạc Cận Ngôn, chị đã thật sự rung rộng bởi nụ hôn đó.

Vì vậy trong một thời gian dài, Doãn Tư Kỳ không liên lạc với Bạc Cận Ngôn, cho đến ngày hôm nay nghe tin anh bị thương.

Theo tình hình hiện tại, chị là chị gái của Bạc Cận Ngôn, còn Giản Dao chỉ là trợ lý của anh. Cô thay anh xin lỗi chị.

Doãn Tư Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, chị nhìn Phó Tử Ngộ bằng ánh mắt dò hỏi.

Phó Tử Ngộ bày ra bộ mặt vô tội, lắc đầu với Doãn Tư Kỳ, rồi lại nhún vai bất lực. Ý của anh là: ‘Tôi cũng không rõ tại sao bọn họ lại thân mật đến vậy. Nhưng chị biết đấy, từ trước đến nay Cận Ngôn vốn không hiểu đối nhân xử thế.’

Doãn Tư Kỳ cố đè nén sự nghi hoặc, ngồi xuống cạnh Bạc Cận Ngôn. Bắt gặp gương mặt tiều tụy của anh và vải băng trắng thấp thoáng trong cổ áo, trong lòng chị rất xót xa.

“Sao cậu lại ra nông nỗi này?” Doãn Tư Kỳ chau mày.

Bạc Cận Ngôn liếc Doãn Tư Kỳ, không có ý trả lời câu hỏi vô vị của chị.

Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Tử Ngộ ung dung ngồi xuống ghế sofa, chờ đợi giây phút Doãn Tư Kỳ phun nước như anh hôm nọ. Giản Dao bê một ấm trà từ nhà bếp đi ra phòng khách, đặt lên bàn trà.

“Cậu quên lần trước cậu bị thương nặng đến mức nào rồi?” Doãn Tư Kỳ cất giọng dịu dàng: “Bị tổn thương tới xương tủy, tôi và Tử Ngộ lo lắng chết đi được. Cậu không thể để bản thân tiếp tục bị thương.”

Lần này, Bạc Cận Ngôn không tỏ thái độ lạnh nhạt. Anh trầm mặc vài giây rồi trả lời: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

Phó Tử Ngộ nhìn hai người bằng ánh mắt ôn hòa. Giản Dao im lặng đứng một bên.

***

Giản Dao lại xuống bếp rửa hoa quả. Ba người ngồi ở phòng khách. Trò chuyện vài câu, Doãn Tư Kỳ hỏi: “Hay là thời gian này cậu dọn đến ngôi biệt thự của tôi đi. Ở đó có người giúp việc lâu năm, cậu sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn.”

Phó Tử Ngộ biết Doãn Tư Kỳ đang thăm dò Bạc Cận Ngôn. Anh liền cười tủm tỉm.

Bạc Cận Ngôn quả nhiên trả lời dứt khoát: “Tôi không đi.”

Doãn Tư Kỳ nói tiếp: “Vậy thì nhờ Tử Ngộ tìm cho cậu một hộ lý chuyên nghiệp. Một mình Giản Dao sao có thể chăm sóc cậu chu đáo? Hơn nữa bây giờ cậu nằm bẹp một chỗ. Cô ấy là phụ nữ, đâu tiện chăm sóc sát sườn cậu?”

Hai người đều nhìn Bạc Cận Ngôn. Ngoài dự liệu của bọn họ, Bạc Cận Ngôn đột nhiên ngây ra.

“Hừm.” Anh thở dài một tiếng

Doãn Tư Kỳ không hiểu: “Sao thế?”

Gương mặt Bạc Cận Ngôn dần ẩn hiện ý cười sâu xa: “Chăm sóc sát sườn? Sao tôi không nghĩ ra điều này nhỉ? Đây mới là yếu tố tăng cường tình cảm lớn nhất. Cám ơn chị đã nhắc nhở.”

Phòng khách trở nên yên tĩnh trong giây lát.

“Ha ha ha...” Phó Tử Ngộ không nhịn được, bật cười khoái trá. Doãn Tư Kỳ hoàn toàn sững sờ.

Vài giây sau, chị cũng mỉm cười: “Có phải tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi?”

Bạc Cận Ngôn chợt nhớ ra, Doãn Tư Kỳ còn chưa biết mối quan hệ của anh và Giản Dao. Khóe miệng anh nhếch lên: “Chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao? Tôi đã rơi vào lưới tình.”

Phó Tử Ngộ ở bên cạnh lại sặc nước bọt. Được thôi, anh đã quen rồi.

Doãn Tư Kỳ vẫn giữ nụ cười không thay đổi. Im lặng vài giây, chị quay sang Phó Tử Ngộ: “Có thể để tôi nói chuyện riêng với Cận Ngôn một lúc không?”

Phó Tử Ngộ đứng dậy: “Đương nhiên.”

Lúc này, Giản Dao cầm đĩa hoa quả từ trong nhà bếp đi ra. Phó Tử Ngộ cười cười: “Giản Dao, cùng anh đi mua đồ ăn trưa.” Giản Dao liếc thấy hai chị em Bạc Cận Ngôn tựa hồ có chuyện cần nói. Cô đương nhiên gật đầu đồng ý.

Hai người vừa ra cửa, Bạc Cận Ngôn liền cất giọng xa cách: “Có chuyện gì? Công ty của chị lại xảy ra vụ án giết người?”

Doãn Tư Kỳ: “Đương nhiên không phải.” Chị mỉm cười nhìn anh: “Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ, sao cậu lại yêu Giản Dao?”

Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Có gì đáng bất ngờ? Tôi là người đàn ông khỏe mạnh bình thường.”

Doãn Tư Kỳ im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Chúc mừng cậu.”

“Cám ơn chị.”

Doãn Tư Kỳ mỉm cười: “Xin nói trước là tôi không có ý can thiệp vào việc riêng của cậu. Nhưng cậu không có kinh nghiệm yêu đương nên tôi phải hỏi cho rõ, cậu có xác định cô ấy là người phụ nữ cậu cần hay không?”

Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn chị: “Tại sao chị hỏi vậy?”

“Xét một cách khách quan, các phương diện của cậu đều rất xuất sắc. Đương nhiên Giản Dao cũng là cô gái tốt. Nhưng tôi có một điều thắc mắc...

The Soda Pop