Phàm là đàn bà...
Posted at 28/09/2015
170 Views
Vào một ngày nghỉ nào đó, chàng sẽ đến nấu cho nàng những món ăn ngon, cùng xem một vài bộ phim kinh điển và làm tình. Nhưng họ không phải là người yêu, nàng thích sự dịu dàng của chàng, tuy rằng nàng từng cùng những người đàn ông khác nhưng chỉ bên chàng, nàng mới có cái cảm giác được nâng niu, bao bọc.
2 năm trước... Vào ngày sinh nhật lần thứ 30 của nàng, chàng giúp nàng dọn nhà về căn nhà mới, nàng hạnh phúc vuốt ve những bức tường trắng muốt của căn nhà được mua bằng chính mồ hôi của nàng - phó giám đốc nhân sự của một sàn giao dịch bất động sản. Chàng - kỹ sư thi công làng nhàng của một công ty xây dựng nhỏ, nhìn đôi mắt ánh niềm hạnh phúc của nàng, cười trìu mến.
Bây giờ họ không còn trẻ nữa, nàng bắt đầu chú ý đến những vết chân chim hình thành nơi khóe mắt, chàng trở thành người đàn ông với mái tóc chỉn chu và cặp kính trắng thay cho vẻ bụi bặm trước kia. Bạn bè cùng học đã có gia đình hết cả, chỉ còn lại họ là lẻ bóng.
Hôm đó, chàng đặt bàn tại một nhà hàng nhỏ nhưng không khí ấm áp, toàn là những món nàng thích cùng một chai rượu vang đỏ và ba mươi bông hồng rực rỡ. Đêm đó, nàng rạng rỡ hơn cả những đóa hoa, cuối cùng phục vụ mang tới hai ly kem rất đẹp nhưng nàng từ chối vì sợ ăn đồ ngọt vào lúc muộn như vậy sẽ tăng cân. Chẳng hiểu sao chàng bần thần đứng dậy, đi về phía quầy thanh toán.
8 tháng trước... Đêm trở gió, nàng dụi mặt vào vòm ngực chàng tìm hơi ấm, chàng đặt lên trán nàng một nụ hôn rất khẽ và thì thầm nhẹ như làn gió:
- Cưới nhé!
- Cưới á? Nhưng mà ai cưới? Anh hay là em? Nói mơ đấy à?
Nàng cười khe khẽ trước câu nói lẩn thẩn của chàng.
- Ừ, mơ thôi, em ngủ đi.
- Em chưa muốn ngủ, nàng ngửa mặt lên nhìn chàng nũng nịu.
- À, có khi anh về quê...
- Lại về à, anh vừa về tuần trước mà.
- Không, về hẳn, sang năm bố anh về hưu rồi, hai cụ nhất định muốn anh về.
- Có lẽ cuộc sống ở quê hợp với anh hơn nhỉ, anh đâu có thích bon chen.
Nàng cúi xuống áp mặt vào ngực chàng, chỉ còn lại đêm và tiếng thở dài của chàng thoát ra khe khẽ...
Và thế là chàng về lại với cái thị trấn nhỏ bé của tuổi thơ, nàng một mình bước tiếp nơi chốn phồn hoa. Có nhiều đêm, nàng vùi mình trên chiếc giường êm ái, nỗi nhớ chàng đè nặng vào trái tim như một phiến đá lớn khiến nàng nghẹt thở. Nàng chỉ cố nhắm mắt và tự ru mình vào giấc ngủ.
Có lẽ nàng sẽ dần quen với cuộc sống không có chàng nếu như chiếc thiệp hồng kia không đến tay nàng. Phải, chàng cưới vợ, chàng muốn gây dựng một tổ ấm sau nhưng mệt mỏi của thời trai trẻ. Nàng như con chim bị thợ săn bắn gãy một cánh, không chết nhưng đau đớn đến tột cùng.
Kia rồi, nhà hàng nơi hôn lễ của chàng được cử hành, nàng chầm chậm đỗ xe theo chỉ dẫn của người bảo về, khoác chiếc khăn mỏng hờ hững lên vai, nàng kiêu hãnh bước vào cổng chào. Nhìn chàng trẻ hơn rất nhiều trong bộ vest trắng, chàng mỉm cười và ôm khẽ vào vai nàng, nàng mỉm cười và nói những lỡi chúc tụng xã giao.
Khách khứa đã đến đông đủ, những người đàn ông, trong đó, có cả bố nàng, đều phải dõi mắt theo những bước chân của nàng, nàng cảm nhận được điều ấy một cách rõ rệt. Cô bạn ngồi cùng bàn với cả hai ngày xưa giờ đã thành bà chủ hiệu kim hoàn, mẹ của hai con mà cái tính phổi bò, ruột để ngoài da vẫn không để đâu cho hết, vui vẻ kéo nàng lại đứng cùng. Chuyện trò một lúc, cô bạn bỗng nghiêm mặt nhìn nàng khẽ thủ thì:
- Tao cứ tưởng được ăn kẹo của hai đứa mày từ lâu rồi cơ. Thế mà... Lại thế này đây!
- Kẹo gì, mày chỉ vớ vẩn thôi, ai nghe được lại không hay bây giờ.
Nàng khẽ giọng.
- Ờ kìa, nó yêu mày bao nhiêu năm trời như thế, cả cái thị trấn này có ai là không biết đâu. Mày chê nó cái gì?
- Mày nói buồn cười thật đấy, yêu đương gì đâu! - Giọng nàng khẽ run rẩy như có gì mắc trong cuống họng.
- Đừng có giấu tao. Năm kia nó đến nhà tao mua nhẫn, chọn đi chọn lại mới được cái nhẫn vàng trắng đẹp nhất cửa hàng. Tao trêu mãi, nó mới nói muốn hỏi cưới mày vào đúng hôm sinh nhật. Tao còn bày cho nó chuẩn bị nến, hoa, rượu và một bữa tối thật ngon, sau đó đặt nhẫn vào đồ tráng miệng. Thế mà cuối cùng, lúc tao hỏi đến, nó chỉ buồn buồn, nói lảng đi. Mày đúng là đàn bà thép!
Nàng như bị thụt xuống một hố sâu không đáy, tất cả chao đảo chung quanh nàng. Hôn lễ bắt đầu rồi, cô dâu của chàng còn trẻ lắm, có nụ cười thật tươi, nghe đâu là giáo viên cấp hai được mẹ chàng mai mối. Trong bữa tiệc, nàng thấy mình lạc lõng trước những vui tươi, hồ hởi của mọi người. Đặt chiếc đĩa xuống cho người phục vụ, nàng lặng lẽ lấy xe ra về trong những hạt mưa bụi bay bay và ánh đèn đường mờ ảo.
Nàng nghe có cái gì đó chua chát từ trong tim thấm dần vào từng mạch máu. Nàng muốn về nhà nhưng lại sợ mẹ sẽ nhận ra những hoang mang trong ánh mắt nàng. Vô thức, nàng lái xe về cánh đồng xưa cũ, nơi nàng đã ban tặng cho chàng nụ hôn đầu tiên. Nàng xuống xe, chìm vào cái lạnh lẽo và mênh mông của đêm, văng vẳng bên tai là giọng trầm buồn của mẹ: "Phàm là đàn bà, dù mạnh mẽ đến đâu cũng luôn cần một bờ vai vững chắc để dựa vào sau mệt mỏi, lo toan!".
Đêm ấy, trong mưa, có người đàn bà một mình đứng khóc...
....